Thở đi,
Thở đi con...
Những bức tranh thư pháp viết vỏn vẹn hai dòng chữ ấy được treo ở nhiều nơi trong Chùa: trong phòng học kinh Phật, ngoài hiên... Sư thầy cho đặt những bức tranh ấy ở những chỗ dễ nhìn, dễ thấy nhất.
Thở đi con...
Những bức tranh thư pháp viết vỏn vẹn hai dòng chữ ấy được treo ở nhiều nơi trong Chùa: trong phòng học kinh Phật, ngoài hiên... Sư thầy cho đặt những bức tranh ấy ở những chỗ dễ nhìn, dễ thấy nhất.
Thở đi,
Thở đi con...
Thở ư? Đơn giản mà! Không thở thì làm sao sống? Ai chả thở hàng vạn lần mỗi ngày. Sao sư thầy lại quan trọng cái sự thở ấy thế nhỉ? Thắc mắc đấy, nhưng mình chưa dám hỏi sư thầy tường tận. Nhất định mình sẽ vấn an sư thầy khi có dịp.
Thở đi con...
Thở ư? Đơn giản mà! Không thở thì làm sao sống? Ai chả thở hàng vạn lần mỗi ngày. Sao sư thầy lại quan trọng cái sự thở ấy thế nhỉ? Thắc mắc đấy, nhưng mình chưa dám hỏi sư thầy tường tận. Nhất định mình sẽ vấn an sư thầy khi có dịp.
Thở đi,
Thở đi con...
Nếu cả đời chả có biến cố gì, mình sẽ không thắc mắc về cái sự thở. Vì khi ấy, trái tim mình nó như mặt hồ không có gió, phẳng lặng, êm ru, nhẹ nhàng từ giây này qua giây khác, từ phút này qua phút khác, rồi ngày qua ngày, tháng tháng, năm năm cũng trôi qua... Mình vẫn thở đều, thở đều... như cái mặt hồ không có gió kia, êm ru... êm ru...
Thở đi con...
Nếu cả đời chả có biến cố gì, mình sẽ không thắc mắc về cái sự thở. Vì khi ấy, trái tim mình nó như mặt hồ không có gió, phẳng lặng, êm ru, nhẹ nhàng từ giây này qua giây khác, từ phút này qua phút khác, rồi ngày qua ngày, tháng tháng, năm năm cũng trôi qua... Mình vẫn thở đều, thở đều... như cái mặt hồ không có gió kia, êm ru... êm ru...
Thở đi,
Thở đi con...
Nhưng rồi cũng có lúc, mình sợ. Sợ mai này, người thân yêu bỏ mình đi mãi. Mình sợ chính mình vì những lời hứa chưa thực hiện được. Trái tim mình buồn, nửa muốn yên bình như mọi ngày, nhưng không được, nửa sợ hãi kia lại trỗi dậy. Những giây phút sợ hãi, nó cứ đập thật nhanh, thật mạnh, nó tức tưởi cùng mình. Hơi thở cũng ngắt quãng, hẫng hụt.
Thở đi con...
Nhưng rồi cũng có lúc, mình sợ. Sợ mai này, người thân yêu bỏ mình đi mãi. Mình sợ chính mình vì những lời hứa chưa thực hiện được. Trái tim mình buồn, nửa muốn yên bình như mọi ngày, nhưng không được, nửa sợ hãi kia lại trỗi dậy. Những giây phút sợ hãi, nó cứ đập thật nhanh, thật mạnh, nó tức tưởi cùng mình. Hơi thở cũng ngắt quãng, hẫng hụt.
Thở đi,
Thở đi con...
Cũng có lúc mình vui. Ngày còn nhỏ, vui vì bố mẹ may cho bộ quần áo mới mỗi khi Xuân về. Lớn chút nữa, vui vì những trò quậy phá nghịch ngợm của lũ tiểu quỷ... Nhiều lắm, nhiều điều làm mình vui lắm. Bây giờ, trong cái bộn bề của cuộc sống, tự mình phải bươn chải để tồn tại, mình lại càng tranh thủ kiếm tìm từng giây, từng phút để được vui. Lúc vui, con tim nó hân hoan lắm. Nó đập thế nào lúc ấy, mình nào hay đâu. Niềm vui nó lấn át tất cả rồi mà. Hơi thở vì thế cũng thăng hoa theo.
Thở đi con...
Cũng có lúc mình vui. Ngày còn nhỏ, vui vì bố mẹ may cho bộ quần áo mới mỗi khi Xuân về. Lớn chút nữa, vui vì những trò quậy phá nghịch ngợm của lũ tiểu quỷ... Nhiều lắm, nhiều điều làm mình vui lắm. Bây giờ, trong cái bộn bề của cuộc sống, tự mình phải bươn chải để tồn tại, mình lại càng tranh thủ kiếm tìm từng giây, từng phút để được vui. Lúc vui, con tim nó hân hoan lắm. Nó đập thế nào lúc ấy, mình nào hay đâu. Niềm vui nó lấn át tất cả rồi mà. Hơi thở vì thế cũng thăng hoa theo.
Thở đi,
Thở đi con...
Và có lúc mình yêu, mình hạnh phúc. Trái tim yêu nó bao la, chứ nó không hẹp hòi như bộ não lý trí của mình đâu. Chả thế mà Cụ Hồ đã dạy: yêu Tổ quốc, yêu đồng bào đấy là gì. Khi yêu, con tim nó như muốn nổi loạn, nó bất chấp tất cả những định kiến, những luật lệ, nó chỉ nghe theo nhịp đập tự nó tạo ra mà thôi. Hơi thở khi ấy sẽ ra sao? Nó như không trọng lượng thì phải. Hơi thở không còn là hơi thở nữa. Nó đang tồn tại cùng với chính tình yêu trong tim mình mà! Nổi loạn đấy, nhưng mình thích! Mình thích tim mình, tim mọi người lúc nào cũng loạn nhịp như thế. Thế có tham quá không nhỉ?
Có lẽ là không sao. Tham gì chứ tham yêu: yêu người, yêu đời thì chả pháp luật nào cấm cả. Khi yêu, người ta thấy cái gì cũng đẹp, cũng tốt và chỉ muốn làm điều tốt mà thôi!
Thở đi con...
Và có lúc mình yêu, mình hạnh phúc. Trái tim yêu nó bao la, chứ nó không hẹp hòi như bộ não lý trí của mình đâu. Chả thế mà Cụ Hồ đã dạy: yêu Tổ quốc, yêu đồng bào đấy là gì. Khi yêu, con tim nó như muốn nổi loạn, nó bất chấp tất cả những định kiến, những luật lệ, nó chỉ nghe theo nhịp đập tự nó tạo ra mà thôi. Hơi thở khi ấy sẽ ra sao? Nó như không trọng lượng thì phải. Hơi thở không còn là hơi thở nữa. Nó đang tồn tại cùng với chính tình yêu trong tim mình mà! Nổi loạn đấy, nhưng mình thích! Mình thích tim mình, tim mọi người lúc nào cũng loạn nhịp như thế. Thế có tham quá không nhỉ?
Có lẽ là không sao. Tham gì chứ tham yêu: yêu người, yêu đời thì chả pháp luật nào cấm cả. Khi yêu, người ta thấy cái gì cũng đẹp, cũng tốt và chỉ muốn làm điều tốt mà thôi!
Trừ phi,
Trừ phi thôi nhé!
Mọi thứ sẽ xấu biết nhường nào, khi trái tim không còn yêu được nữa!
Trừ phi thôi nhé!
Mọi thứ sẽ xấu biết nhường nào, khi trái tim không còn yêu được nữa!
Thở đi,
Thở đi con...
Thở đi con...
Hoa Hồng Lan
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!