Powered By Blogger





Monday, 30 June 2014

Lời tựa cho cuốn nhật ký ngắn số 3







Từ lúc nào người ta đã tạo ra những dấu chấm câu? Chúng bé bé sinh sinh có tác dụng cực hay nhưng đôi khi cũng gây nhiều phiền toái. Ngày còn đi học, anh nổi tiếng là viết chứ sấu và viết thiếu dấu. Không những thiếu dấu trong từng chữ mà còn thiếu dấu trong từng câu. Chả thế mà có lần cô giáo đã quy tội cho anh có âm mưu hại cô giáo trước cả lớp, vì từ đầu bài văn cho tới cuối bài anh không hề có một dấu chấm câu, cô giáo đọc muốn đứt hơi mà chết

Sau này khi có chủ tâm thì khôi D nên anh mới quan tâm tới môn văn và chăm chút cho chữ viết của mình. Rồi sau này khi biết yêu, bắt đầu viết nhật ký, anh mới thấy mực độ cần thiết của nét chữ, thấy sự đáng yêu của những dấu chấm câu...

Nhiều khi anh  nghĩ về em, về tình yêu của anh . Tình yêu mang những dấu câu be bé xinh xinh , mang cả những nỗi buồn chẳng biết bỏ vào đâu...

Ngày ấy, cũng chưa xa lắm...

Anh mang dấu chấm hỏi ( ? ) khi buổi đầu găp và  biết  tên em. Một chút tò mò, một chút thắc mắc...khi em đau chân lại gọi cho anh. Cách nói chuyện của em rất lôi cuốn anh và những câu hỏi về em cứ lớn dần trong anh. Anh đã trăn trở rất nhiều về dấu hỏi ấy. Anh hỏi lòng anh, anh hỏi lý trí của anh,  hỏi con tim chai lì  của anh... Anh hỏi...hỏi nhiều . Mà có lẽ, câu hỏi anh hỏi mãi chẳng dám trả lời ấy là : Sao em dám yêu anh? Và em yêu có thật lòng hay không?

Rồi khi đem tên em khắc ghi vào tim mình anh thôi không hỏi nữa. Lòng anh chỉ có mỗi dấu phẩy ( , ) và dấu chấm than ( ! ) thôi. Vì sao em biết không ? Vì lúc nào anh cũng nhớ tới em, làm gì anh cũng nghĩ về em, lúc nào cũng muốn được  nghe em nói , muốn được nghe em cười, muốn được kể em nghe niềm vui của anh, muốn được giải bày với em nỗi buồn của anh ... . 

Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút giây anh đã quen được ở bên em, để được ngắm dáng hình, để nghe giọng nói, để được hôn, được siết ghì em trong vòng tay. Anh cứ muốn để dấu phẩy hoài thôi. Vì còn dấu phẩy, là đằng sau ấy còn nhiều điều để kể, để nói, để san sẻ.... Anh cứ muốn thỉnh thoảng thả vài cái chấm than .  Để em biết là anh vui đến dường nào khi có em trò chuyện cùng anh , để em biết là anh buồn đến thế nào khi em bỏ anh một mình giữa mùa hè thật rộng, em về Sài Gòn, về với vùng kỷ niệm của riêng em. Và những dấu chấm than cũng để anh nhận ra rằng: Niềm tin trong anh vẫn còn đó. Tình yêu trong anh vẫn còn đó. Dù đi đâu rồi em cũng sẽ quay về với anh.

Và rồi...có những chuyện trong tình yêu làm sao tránh khỏi. Ai chẳng có lúc nhơ và thổn thức với quá khứ về  cuộc tình riêng chưa dứt. Hơn nữa gia đình cũng không muốn em yêu một người như anh và muốn em yêu một người khác. Lúc đó anh nghĩ chúng ta có duyên nhưng không có phận. Thôi thì anh buông, anh thả, anh trả em về cho người ta, trả yêu thương về nơi anh mướn. Một đêm anh và em ngồi đó, nhìn con trăng mờ mờ trên bầu trời thăm thẳm, anh đã yếu đuối, đã khóc trên bờ vai, trong vòng tay em. Anh muốn yêu em, nhưng anh bất lực, anh chẳng còn hỏi nữa, bất giác anh buông dấu ba chấm ( ... ) lững lờ. Có lẽ cũng như con nắng, em đi lạc vào nỗi nhớ của anh, em vương vào mắt anh, em vô tình đánh rơi lời hứa mà anh thì khờ khạo tin khư khư qua tháng ngày mà chờ mà đợi, Đợi một ngày anh đưa em về vùng biển quê anh, đợi một ngày em đưa anh về sứ dừa với con suồng ba lá bên những cây cầu tre lắt lẻo. Đợi một ngày, nơi cuối con đường, anh nắm tay em, em nắm tay con, gia đình mình rôn rã tiếng cười. Và đợi cả một ngày, một ngày...khi tóc anh bạc, khi lưng em còng, khi hai đứa mình lẩn thẩn cả đội, thậm chí chẳng nhớ nổi: sao tụi mình yêu nhau vậy cà? .... 

Anh thương lắm giấc mơ tình yêu ấy. 


Nhưng rồi, em đành đặt dấu chấm (. ) thôi anh ạ. Em không muốn dấu ba chấm nữa, em cũng mệt rồi những dấu phẩy, niềm vui đâu còn nữa, và em cũng đã cạn nước mắt tủi hờn cho những chấm chấm than...và anh cũng đã tận cùng khổ đau khi đọc những dòng chữ em viết cho anh và anh viết cho em với đầy đủ những chấm câu......

.......

Anh ạ !

Thực sự em cũng không biết viết gì cho anh cả. Có nên viết hay không? Hay là không nên viết bởi vì lẽ hiện tại bấy giờ không biết tình cảm của anh và em đang ở đâu. Tiến cũng không mà lùi cũng không. Hai đứa dành tình cảm cho nhau còn nhiều, nhưng em thì lại không thể đến với anh sau này được. Không nói ra thì nó không phải là sự thật, mà nói ra rồi thì nó rất đau. Đau cho cả hai đứa phải không anh?!

Giờ này anh đang trên lớp học, không biết anh có hắt xì không chứ em nhớ và nhắc anh nãy giờ đó anh biết không? Em đi siêu thị mua đồ và chủ yếu là mua thiệp cho hai đứa mình. Em muốn giữ lại chút gì đó kỷ niệm và mộng ước không thành hiện thực của anh và em. Chỉ đặt hy vọng vào nó thôi. Nó dễ thương lắm anh ạ, em lựa mãi mới được ba tấm đấy. Anh về xem sẽ thích ngay thôi. Hihi....


Em ạ !

Em hãy đừng bao giờ viết một dòng nhật ký nào cho anh nữa. Bởi vì nếu em viết để rồi khi anh đọc lại chỉ khiến anh thêm đau khổ. Anh cầu xin em như vậy!

Anh tôn trọng sự lựa chọn của em mà. Em hãy vì em, vì gia đình dành tất cả và trọn vẹn tình cảm cho người ta đi. Em đừng cố dối lòng mình để rồi sau này trái tim nhỏ bé của em lại phải ăn năn, hối cái. Hãy đừng thương anh thêm một chút nào nữa để rồi anh hiểu đó chỉ là sự thương hại.

Những kỷ niệm xin em đừng giữ lại mỗi khi cái quý nhất chúng ta đã mất đi. Cám ơn em đã cho anh những ngày hạnh phúc. Những ngày ấy tuy ngắn ngủi những đôi với anh là ý nghĩa một đời người. Những ngày buồn em chuẩn bị cho anh, anh cũng sẽ đem theo.

Em hãy hạnh phúc, em hãy vui cho lòng anh thanh thản nghe em! " ***


 *** (Trích từ nhật ký số 2)


.....................................................................................................

" Phần trên chôm về, chỉnh sửa lại cho giống với chuyện mình. 






Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên