
Nhờ biết đoàn kết, biết nhân lên sức mạnh đoàn kết, biết đoàn kết với các nhân sĩ trí thức, với các lực lượng có thể đoàn kết, chúng ta đã làm nên cách mạng tháng Tám 1945 thành công được thế giới ca ngợi và công nhận, được ghi những nét vàng son chói lọi trong lịch sử dân tộc. Nhờ biết đoàn kết trong nước, chúng ta đã nhân lên sức mạnh của 54 dân tộc sống trên dải đất hình chữ “S”, và nhờ biết đoàn kết, đoàn kết thực lòng, chúng ta đã tranh thủ được sự ủng hộ của các dân tộc và nhân dân thế giới trong cuộc kháng chiến vĩ đại kéo dài 31 năm để chiến thắng hai đế quốc to là Pháp và Mỹ. Thế thì tại sao, trong gần 40 năm có hoà bình thống nhất nước nhà, từ 1975 đến nay, đất nước lại có nhiều “vấn đề” đến như vậy. Đây là một thực tế khách quan, có nhiều rạn nứt mà chúng ta không thể làm ngơ hoặc cố tình che dấu, cố tình “lạc quan tếu” không đúng thực trạng của nó.
Quyết định thành bại dù lớn hay nhỏ cũng đều do lãnh đạo. Những người, những tổ chức có sứ mệnh lãnh đạo quốc gia, dân tộc hình như dần lãng quên sứ mệnh lịch sử của mình. Từng cá nhân trong bộ máy lãnh đạo cũng như trong tập thể lãnh đạo thiếu đi sự gương mẫu cần thiết, thiếu đi sự toàn tâm toàn ý, quên mất những bài học của tiền nhân là hi sinh tất cả vì lợi ích chung của dân tộc, sống “cá nhân chủ nghĩa” nặng nề, tự mình làm mất uy tín và giảm sút đổ vỡ lòng tin của dân chúng. Tại sao, chỉ sau mấy thập kỷ, từ chỗ chúng ta có thể tự hào về một lãnh tụ anh minh, thiên tài, một đảng tiên phong gương mấu dẫn đến một đảng “có một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên suy thoái chính trị, tư tưởng, đạo đức lối sống” sinh ra rất nhiều tiêu cực và tệ nạn ngay trong hàng ngũ những người lãnh đạo, kể cả lãnh đạo cao cấp. Trong đó có sự mất đoàn kết trong nội bộ các nhà lãnh đạo cao cấp và lây lan đến các cấp dưới mà cấp nào cũng có sự mất đoàn kết ngày càng sâu sắc. Phải chăng sự phai nhạt lý tưởng, sự không thống nhất mục tiêu, không thống nhất nhận thức về thời đại, về nội hàm chính trị và kinh tế xã hội, về nếp sống và cả về sinh hoạt hằng ngày mà dẫn đến mất đoàn kết làm giảm đi sức mạnh của tổ chức, của toàn dân. Ở đâu sinh ra chủ nghĩa cá nhân, ở đâu sinh ra việc làm giầu bất chính, ở đâu sinh ra tham nhũng, quan liêu, xa dân, coi thường dân ? Những nguyên nhân của nguyên nhân mà người chịu trách nhiệm chính không dũng cảm nhận trách nhiệm về mình thì “mất đoàn kết vẫn là mất đoàn kết”. Một khi con người dù ở cương vị nào cũng cần có thiện chí, cũng cần có sự học hỏi người khác, cũng cần biết hi sinh những cái thuộc về cá nhân có hại cho cộng đồng…thì mới mong có sự đoàn kết chân thành để đi đến thành công dù lớn hay nhỏ.
Trong giai đoạn hiện nay, nhân dân Việt Nam ta nhận thức được những bài học lích sử quý báu, vẫn có thể phải thừa nhận sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản (tốt nhất là nên đổi tên thành Đảng Lao động như hồi nào Cụ Hồ đã đổi), nhưng không phải chấp nhận sự lãnh đạo bất kỳ bằng giá nào. Con người chứ không phải đàn cừu. Bất kỳ một cấp nào, một tổ chức nào thậm chí một gia đình nào, nếu đoàn kết không chặt chẽ, không chân thành, không có sự thương yêu thật sự thì “đoàn kết” ấy chỉ là hình thức, đoàn kết cho có vẻ đoàn kết mà thôi. Ngay một tổ chức đảng ở cơ sở xã chẳng hạn, một ban lãnh đạo đảng có 15 người (trình độ mọi mặt không giống nhau), lứa tuổi cũng không đồng đều, lại mỗi người một nhận thức xã hội khác nhau, tinh thần trách nhiệm khác nhau, quyền lợi khác nhau, chia chác khác nhau, luôn xảy ra cãi cọ, mất đoàn kết. Thậm chí một uỷ viên Ban thường vụ chỉ vào mặt Bí thư mà chửi bới thậm tệ, sau đó không ai thèm nhìn mặt ai nữa. Vậy thì Ban thường vụ này làm sao có thể có sức mạnh đoàn kết lãnh đạo một xã 10.000 dân được. Từ một cơ sở có thể suy ra nhiều cấp, nhiều ngành. Nguy cơ mất đoàn kết hiện nay là có thật và cũng là một trong những nguyên nhân làm “suy thoái” đạo đức và lối sống của đội ngũ lãnh đạo.

Chúng ta bình tâm một chút nhìn lại mình, nhìn lại tổ chức lớn nhỏ của mình xem có mất đoàn kết không, xem đoàn kết giả vờ hay đoàn kết thực chất, xem đoàn kết chân thành hay giả dối, lừa lọc, lấy lòng…Ôi, cuộc đời chung và cuộc đời riêng có nhiều phức tạp thế đấy./.
Đoàn Vương Thanh
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!