Chiều nay, thoáng thấy đàn cò trắng lượn một vòng cung trên cánh đồng trước mặt. Dừng xe lại đứng ngắm theo cho đã mắt. Những cánh cò tung cánh trông thật tự do, khảng khái, thoải mái, không vướng bận muộn phiền. Đàn cò như phím đàn lúc trầm lúc bổng, như làn khói trắng, như dải lụa trên tấm thảm xanh khổng lồ, như cánh diều tuổi thơ năm nảo năm nao, đàn cò cũng giống như phương thuốc kì diệu gọi ai đó quay về kí ức mà đùa vui mà nhớ nhung da diết và thấy vẹn nguyên mình trong đó.
Những cánh cò trinh trắng! Vẻ đẹp trinh trắng bao giờ cũng khiến con người thèm khát. Bởi vì con người đã làm đen mình từ khi nào mất rồi… Thấy nhớ một cách vô duyên vì nhớ một điều gì đó, một cái gì đó mơ hồ thực ảo?
Những cánh cò trinh trắng! Vẻ đẹp trinh trắng bao giờ cũng khiến con người thèm khát. Bởi vì con người đã làm đen mình từ khi nào mất rồi… Thấy nhớ một cách vô duyên vì nhớ một điều gì đó, một cái gì đó mơ hồ thực ảo?
Hỡi cánh cò!
Có những gì đã trôi qua trên đôi cánh mỏng manh trắng muốt ấy? Đã bắt gặp những ai và điều gì đã xảy ra? Đã sống như thế nào trên cánh đồng? cành cây hay rừng núi? Đã… sắp… thời gian in đậm dấu trên mỗi đoạn cánh cò bay. Hỡi cánh cò, đừng bay xa quá, cũng đừng bay cao quá và xin đừng biến mất. Để khi những đứa trẻ lớn lên chúng sẽ được thấy cánh cò bay lả bay la là như thế nào? Để chúng biết công ơn của bậc sinh thành, tấm lòng thanh cao biết bao
“con cò mà đi ăn đêm, đậu phải cành mềm rớt cổ xuống ao…”
Để có một khoảng tâm hồn tuổi thơ trong vắt, để nhớ, để sống và để quay về…
Hương Bưởi
(Lược chỉnh )
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!