Sáng
nay, một buổi sang chủ nhật yên bình, phẳng lặng.Tiết trời xuân man
mác, lành lạnh, phảng phất những hạt mưa. Ngồi quán uống cà phê với thầy
giáo và mấy đồng nghiệp mà hồn cứ để mãi tận đâu. Mưa làm mình nhớ mưa
xuân xứ Thanh, còn cái xe lạnh làm mình nhớ tiết trời đầu thu mãi tận nước Nga xa sôi.
Thế giới thật đẹp, mọi thứ kết hợp với nhau rất cân đối: tiếng ồn ào và
mùi hương của phố, tiếng gió reo, tiếng mưa thì thầm, tiếng chim hót,
tiếng thìa chạm vào lý khi bạn khuấy cà phê…và giữa bản họa tấu nhẹ
nhàng du dương của muôn vàn sự sống trong thiên nhiên ấy có bạn có tôi,
và có em, tuy ở rất xa, nhưng thấy thật gần.
Thầm hỏi, mỗi buổi sáng
có bao nhiêu người nhận thức rằng mình thật là may mắn được thức dậy,
mình còn đôi mắt để thấy, có đôi tai để nghe, có cái đầu bình thường để
suy nghĩ và có trái tim trọn ven để cảm nhận và yêu thương? Có bao
nhiêu người tạm quên được mọi lo toan để hưởng thụ những gi kì diệu
trong cái vỏ bình thường đang diễn ra ở xung quanh?
Phải chăng, sự mất ý thức lớn nhất của con người chính là mất ý thức về cuộc sống của chính mình?
Một buổi sang tôi giữa bạn bè. Những ly cà phê bốc khói, ấm trà bắc
đầm đà cho tôi và bạn cảm nhận hương vị một ngày mới bắt đầu
Ta có thêm ngày mới để yêu thương.
Hoàng Thanh Hải
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!