
Tôi vẫn say sưa và đắm mình trong sắc xuân với bao khát khao mơ ước. lâu lắm rồi kể từ ngày chuyển nhà ra cửa hàng của mẹ, hằng ngày tôi ở trên lầu một mình với chiếc xe lăn, ít khi được ra ngoài. tuy bố, mẹ trang hoàng đầy đủ phòng ngủ cho tôi và có cả máy tính nhưng không giống như nhà cấp bốn cũ mà đại gia đình tôi đã từng sống quây quần bên nhau, nằm một chỗ tôi có thể bao quát được toàn cảnh bên ngoài…trước đây cứ mỗi năm mùa xuân đến, trời hay mưa phùn bố mẹ lại kể chuyện cho chúng tôi nghe thật vui! Bây giờ phải lo cho hàng trăm bệnh nhân đến kê đơn, bốc thuốc, bắt mạch.. bố mẹ đã không có nhiều thời gian để nghỉ, nhiều khi tôi muốn đi dạo quanh làng nhưng thấy mọi người tất bật quên cả ăn, tôi đành nán lại.
Từ nhỏ sinh ra tôi đã không may mắn như anh, chị, em mình phải sống trong cảnh đau thương của một cô bé khuyết tật, chân tay teo quắt, cột sống bị vẹo giống hình chữ “S”, hai mươi tuổi rồi mà bé như đứa trẻ lên sáu vậy. Thỉnh thoảng mỗi khi nằm tôi phải nẹp người trong tấm gỗ để cho dễ thở, muốn tháo ra dùng “Tuavít” vặn. lúc nào ngồi học tôi lại bị trói chặt trong tấm nhựa cứng được gọi là “chiếc áo giáp nhựa” . Để chống chọi với mọi sự suy yếu của cơ thể nhằm duy trì sự sống và học tập cho mình, nên hằng ngày tôi đều mặc nó vào người. Nhiều khi chiếc áo giáp “chiến hữu” chọc vào cơ thể của mình đến chảy cả máu lưng mà tôi vẫn phải mặc nó và nghiến răng chịu đựng! Nó vừa là người bạn chi kỉ và cũng là kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời của tôi.

Ngồi chơi một lát, tôi lại cùng chị đi dạo quanh làng. Chiếc xe lăn chuyển bánh cứ bon bon trên con đường làng quen thuộc, những đoạn đường khúc khửu ngày nào nay đã được đổ đầy bê tông. Làng xá nghèo trước kia giờ cũng đổi mới, nhà nhà mọc lên sơn màu loè loẹt, ngọn núi hùng vĩ nhấp nhô như một bức tranh khổng lồ thiên quý nay lại được thu nhỏ dễ nhìn. Điều bất ngờ hơn cả tôi đã nhìn thấy ngôi nhà cũ đầy kỉ niệm của mình, nó thật giản dị mà không chút đổi mới, vẫn vườn hoa giấy, giếng nước xưa, chuồng lợn cũ..nhưng căn nhà vắng tanh hoang vu làm tôi nghẹn ngào. Ngồi trên thềm nhà tôi nhìn cây trứng gà, dàn hoa giấy nở rộ, mưa xuân đang rớt xuống, Những giọt mưa nối đuôi nhau và tan ra khi chạm phải những viên sỏi trắng tròn nằm gọn trên mặt đất. Mưa mùa xuân nhạt nhòa, hòa với cơn gió lành lạnh còn sót lại cuối đông làm con người ta nghèn nghẹn nhớ nhung khi ngoảnh lại nhìn về kỷ niệm, nhìn về quá khứ.mới ngày nào anh,chị,em cua tôi vẫn còn chơi nhảy dây ở đây,còn cõng tôi thả diều vậy mà giờ đã xây dựng gia đình,bỏ tôi ở lại. Chỉ một ít lâu nữa, rồi cả buổi chiều mưa như hôm nay cũng trở thành quá khứ.

viết ngày 16/02/2008
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!