
Em bắt đầu cảm nhận được sự quan tâm của anh, nhưng đôi khi sự quan tâm ấy quá hững hờ. Anh làm gì em không biết, vậy mà anh hứa: " kể từ bây giờ chuyện của a nh sẽ kể cho em nghe". Vậy mà em đợi mãi, đợi mãi.....
Em không biết trong lòng anh đã thực sự yêu em chưa?! Em có cảm giác hình như anh chưa thực sự yêu em. Ngoài miệng lúc nào anh cũng nói: Tâm ơi, anh yêu em!. Nghe mà mát lòng, mát dạ. Người con gái nào chẳng thích được người khác quan tâm, yêu thương mình phải không anh?! Ngay cả anh., anh cũng thích được người khác quân tâm. Nhưng nhiều khi em thấy anh chẳng cần điều đó. Chỉ cần vui một tí là anh quên khuấy em mất. Em rất buồn. Em buồn lắm. Trong khi tình cảm của em bắt đầu dành hết cho anh, còn anh dường như hờ hững. Anh ác lắm

Phải chi bây giờ em không thương anh nhi nhỉ . Chắc mội điều anh sẽ nhẹ nhàng hơn, không phải suy nghĩ làm gì. Em biết tỉnh cảm của anh đối với Vân chắc chắn sẽ nhiều hơn em. Em không hoạt bát như Vân, không khéo miệng như Vân và không cứng rắn như Vân.

Em sẽ không thương anh nữa!
Sẽ không và sẽ không!!!
H.T.T.Tâm
P/s:
Nhớ em, anh ngồi đọc lại dòng nhật ký em viết lúc bắt đầu yêu anh Những dòng chữ này em viết vào tờ giấy và kẹp vào quyển tập, anh sợ mất, nên ngồi ghi lại vào nhật ký của mình.
H.T.Hải
Ối giời, hai ông bà lãng mạn kinh.
ReplyDeletePhục!