Sáng,
Trong veo trời Sài Gòn ngày tháng nắng.
Mây bay về lững thững trên đỉnh tòa.
Nhìn mây, nàng nhớ trò chơi thuở thiếu thời - mây vẽ.
Tối trăng, cả nhà nằm ọp chõng tre, nắc nẻ cười với những hình chó, hình mèo, hình chuột, hình voi. Chị Hai bảo đó là hình chó xù còn nàng thì nhìn mãi chỉ thấy những sợi lờ mờ vờn vẩn lúc chụm lúc tản. Cu Tí hôm ấy ăn ít nên đói bụng, nhìn đám mây nào cũng thấy hình củ mì, củ lang cả; nó la toáng lên: “Củ kìa”; có lẽ nó háu ăn nên giờ học khoa Kinh tế, Đại học Sài Gòn.
Mây lảng vảng trên đầu và trong đầu.
Sau này, nàng thấy tuổi thơ thật ngộ, thấy cái đôi khi người lớn bỏ sót, thì đám mây Đình Bảng ngày nào nhân giỗ vương triều Lý còn đấy.
Xa xa, dòng Sài Gòn lững lờ lục bình, thỉnh thoảng nước bắn sáng từng vệt dài khi có tàu cánh ngầm lướt đi về. Nhìn đám lục bình, nàng nhớ cậu bé An trong “Đất rừng phương Nam”. Còn đâu rừng và Đoàn Giỏi? Ôi, diệu vợi thời gian!
Trời hửng dọi thẳng vào căn phòng ngăn nắp và rõ ràng như chủ.
Nắng cười!
Trưa,
Phím lách cách, mười ngón hồng lả lướt trên bàn Lenovo, “bốn mắt” dán thẳng vào màn hình cũng Lenovo 14 inches. Vừa đánh máy, nàng vừa nghĩ ngợi về anh. “Ước là bàn phím và hình, để nghe tí tách để mình nhìn anh”. Anh bảo mười ngón ngọc ngà chạm vào từng thớ cảm, anh ngắm mà tim run lên, hồi hộp và ngây dại. Anh bảo, “Ước gì…”, “Dấu chấm lửng nghe mà ghét lạ!”, nàng khẽ mỉm và như thể anh đang ngây ngất bên hương tóc. Anh hay ước, giản đơn thôi, một mùi cơ thể, một ánh nhìn rất người, một bàn tay lúc mệt nhoài với đời, một lần cúi xuống để chia sẻ với các bé bơ vơ trên đường… “Đói nhưng không đói bằng em!”. “Anh đói mình!”. Ngôn ngữ anh là thứ lạ lùng với Tự điển tiếng Việt của Hoàng Phê và của Nguyễn Lân. “Phải viết lại tự điển Tiếng Việt vì tiếng nước mình vần điệu và đẹp như thơ nhưng các thế hệ trước bị ông Khổng lấn át nên làm khô cứng và nguyên tắc đến chết người”, “Anh hay nói điều người khác không dám bật khỏi cửa”, nỗi nhớ làm lệch cơn và chuyển sang khát.
Nàng khát!
Trưa Sài Gòn oi như bà già tuổi đông.
Chiều,
“Nắng quái đản soi lòng ta ngày mai xán lạn! Nắng không phải hoàng hôn mà là hạt sáng gieo ngày sau”, anh bảo thế. Anh vừa nựng nịu vầng dương bướng bỉnh vừa rì rầm lúc cùng nàng vi vu thang máy. Anh bảo “Đường lên trời thực lạ, lên để xuống và xuống để lên”…
Nắng xuyên kính làm chói “bốn mắt” và xua cơn buồn ngủ. Công việc dồn dập làm nàng không kịp chợp mắt ban trưa nên nắng quái tinh nghịch nhưng đầy thiện chí và thương chủ vì camera dán sát mặt một cách ngạo nghễ từ trên cao. “Đồ đểu!”, nàng bật môi xinh.
Nắng soi tận chân măng phơn phớt mà có lần anh vân vê và ước: ”Anh đang nựng nịu con gái mình đấy!”. Lý do anh thích con gái nghe thật ngộ và biện chứng. “Hai sáu năm trước, anh chưa biết vợ anh xinh và hấp dẫn thế nào, anh mơ màng dáng thiên thần bay trong bức ảnh 10 tháng tuổi, anh thèm tiếng người đầu tiên từ môi trẻ, anh mải mê vuốt ve cái đuôi gà. Chỉ có con gái anh mới tái dựng hình ảnh ấy. Chỉ con gái mới giúp anh yêu ngây ngất mình...”. “Vợ?”, nàng bĩu môi. “Ai cho cưới và cưới hồi nào?”. “Ánh nhìn trao duyên đầu là lời cầu hôn. Bàn tay trong bàn tay, nụ hôn dưới chân Đức Phật là lễ hợp giao”. Anh toàn quyền khùng đến mức hài hước.
Nắng giờ ấm như vòng tay anh riết chặt từ phía sau ở Việt Nam Quốc tự.
Mới ngày nào…
Tối,
“Phúc ơi, anh nhớ thang máy”, tin nhắn lọt vào 0905890682 lúc nửa đêm làm nàng choàng thức với nụ ngọt như sương mai. Ở công ty thì làm gì có chỗ cho hai người? Thì ra, thang máy với người này là phương tiện, với anh là chỗ để yêu…
Giọt lung linh phản sáng từ mặt trời, cái mà mấy gã thi sỹ rỗi hơi tôn xưng là nàng Nguyệt lại len lỏi qua song cửa soi vào di động để nhắc nàng nhắn lại cho anh.
Mấy hôm rồi không gặp.
Đời sống là con cù, xoay, xoay và xoay tít để rồi giật mình thấy chân chim và nét thời gian hằn trán bỉnh.
Mỗi lần dỗi anh là mỗi khắc anh ngắm dịu thương và nhận xét bâng quơ.
Anh bảo nàng cau mày đẹp lắm. Anh không muốn so nàng với Tây Thi vì anh ghét Phạm Lãi lợi dụng phụ nữ nhưng anh phải chiêm ngưỡng nàng ở mọi sắc diện. “Rõ nịnh!”. “Em nguýt mà anh liên tưởng con gái lườm ba.”
Chả có cách nào làm anh chán cả!
Xoay thân ngọc, nàng ôm gối mơ màng.
Sao và trăng vẫn vân vê mây.
Lá khẽ du dương khúc khuya.
Nắng mới,
Nàng sợ bị cầm tù lơ lửng kiểu như thang máy mất điện còn anh thì bảo bản thân trái đất đã là một nhà tù, cầm ngót ngét 100 năm. Nàng bảo đi thang máy mà…hôn nhau thì kỳ lắm, sợ ai đó nhìn thấy còn anh thì liên tưởng chuyện ông Nguyễn Địch thời nở rộ các nhà tư tưởng Đông và Tây đã bảo trái đất là ngôi nhà còn ngôi nhà là quần áo khi người ta thấy ông lõa thể thản nhiên uống trà mà viết văn.
Anh bảo anh bị cầm tù, ở Trái đất này, bị nàng bỏ ngục; và kiếp sau anh tự nguyện bị cầm tù tiếp…với nàng, với khát vọng vị tha.
“Bây giờ thì nàng nao nao khi bước vào thang máy…”, đứng trước gương để rõ mẹ sinh mình và vừa làm đẹp cho cánh mày râu nàng vừa lâng lâng cảm giác thang máy ngày đầu.
Phố dập dìu và quyện mùi khí thải hiện đại phả ngập gương cận.
Nàng nheo nheo qua đường hướng vầng dương rạng.
Nắng mới!
Đào Duy An
(blog: Phố núi và bạn bè...)