Tôi đợi Người, nửa đêm trăng vỡ
Dốc vắng, triền nghiêng, hơi thở bồn chồn.
Rót ánh trăng, dạ khúc ru hồn
Đêm huyền thoại, nỗi - cồn… say - tỉnh.
Khúc tiêu giao, thanh âm nhịp chỉnh
Góc hồng tâm, vòi vĩnh mê tình
Nhịp song loan, như thể ảo hình
Tôi nghe chùng chình, từ Người câu đợi
Đêm lạc loài, bể mênh mông vời vợi
Ngày cô đơn, từng sợi nhện giăng.
Người chờ trăng, phiếm đợi nốt thăng
Ta mong gió, lăng tăng biển sóng.
Ạ ơi ! có còn mong, còn ngóng ?
Cánh cò…một bóng đêm soi
Ru giấc ngoan, giữa những lẻ loi
Dạ hiu hắt, mồ côi tình thức
Thơ lắng buồn, lỡ ngang bứt rứt
Phím chùng dây, ngỡ đứt tơ loan.
Cỏ xót xa… lữ khách lang thang
Niềm quyến luyến mang ngữ ngôn nghèn nghẹn.
À ơi ! giấc tình còn chưa trọn vẹn.
Nên ai còn, lỡ hẹn một bến bờ.
Giữa đêm…
dưới ánh trăng mờ
Hồng tâm tôi vẫn dại khờ cuồng si
Thụy Du
(blog: Phố núi và bạn bè...)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!