
Em biết không! mọi người không tin tưởng anh, thì em phải là người lúc nào cũng tin anh tuyệt đối. Anh yêu em nhiều lắm. Anh yêu em hơn chính bản thân mình. Có thể trong cuộc đời này anh là người kém cỏi, anh không làm nên sự nghiệp lớn lao gì và anh chỉ có thể tin rằng sẽ trọn đời chung thủy với em, không bao giờ phản bội tình yêu của em.
Anh yêu nơi đây. Yêu khoảng trời xanh. Yêu những con đường tình tự. Yêu những mùa đông tuyết trắng. Và yêu em, người con gái Sài Thành khờ khạo!
Kỷ niệm. Anh yêu em bằng những kỷ niệm ngày một dày lên. Để rồi có một ngày chỉ cần xa em là anh chờ mong bằng tất cả nhớ thương và khắc khoải. Tình yêu của anh là thế. Muốn tham lam yêu thật nhiều.
Anh luôn ước mơ một mái nhà hạnh phúc, có anh, có em và tiếng cười của trẻ con rộn ràng tươi tắm. Giấc mơ anh thật dung dị bình thường, nhưng không biết em có đủ nghị lực để dành cho anh.

Anh xa đam mê từ đó. Anh sống và theo đuổi những ước ao nhỏ nhoi hơn. Đời người dễ thỏa mãn với những gì bình dị. Yêu em nhiều nên lúc nào cũng muốn được ở gần em. Xa em là nhớ, thấy em buồn là ăn năn vậy đó. Và bây giờ anh thêm nỗi nhớ con.
Đêm nay em vẫn giận anh. Anh hở hững vô tình trong nỗi giận của em. Nhưng rồi em sẽ hiểu tình anh dành cho em rộng đến chừng nào. Em cứ giận và anh cứ yêu. Em cứ giận để rồi em sẽ thương...!
Dòng nhật ký cũ
Hoàng Thanh Hải
Chời, lãng moạn quá!
ReplyDelete