Hai ngày cuối tuần không về Sài Gòn buồn như kẻ không nhà. Cũng mày có con trai xuống chơi nên hai bố con chạy xe vào Thanh Sơn chơi. Mỗi lần chạy vào đó lại thấy tâm hồn thư thái. Mọi mệt nhọc , ấm ức ngày thường như được trút bỏ xuồng dòng sông đục ngầu, khi có khoảng thời gian ngồi trên phà, ngắm trời xanh, mây trắng, ngắm những bè cá nổi trôi. Khung cảnh làng quê thật yên bình. Bỏ qua hết những sô bồ, thời gian như dừng lại. Hoàng An nói với mình: Ba, cảnh ở đây đẹp bà nhỉ. Hỏi con có thích sống ở đây không, con nói rất thích. Thấy vui vì con đã biết cảm nhận cuộc sống, biết yêu thiên nhiên và yêu cái đẹp. Đúng rồi, tâm hồn tuổi thơ cần phải được nuôi dưỡng bằng những điều đó, chứ không phải là chiến tranh, không phải bằng những vất chất cao sang. Ngày mai con về lại Sài Gòn, hy vọng trong những giâc mơ của con sẽ còn mang dư vị làng quê yên bình nơi đây.
Chiều chủ nhật, tiền con về rồi năm cong queo một nhỗ. Đôi khi sự nghỉ ngơi còn mệt hơn cả làm việc. Buồn, trời mưa, nằm nghe mưa rơi, mưa hát khúc ru buồn , như ngày nhỏ mẹ hát ru tôi bên cánh võng.
Nghe mưa ru nhưng không muốn ngủ, sợ uổng phí một giai điệu ngày mưa. Với tay bật tivi xem chương trình thời sự. Đại báo ngoài bắc và miền trung sắp có báo.
Đến gần 25 năm nay không chứng kiến bão ở quê , nhưng những kỉ niệm thời thơ ấu chỉ riêng với mỗi mùa mưa bão thôi cũng nhiều lắm. Quê tôi có năm nào là không có thiên tai đâu. Không hạn hán, thì lũ lụt, mỗi năm dăm ba cơn bão đi qua. Mỗi mùa đông đến là mỗi lần người dân quê tôi lại thấp thỏm nỗi lo bão lũ. Để rồi khi bão qua cả xóm làng xơ xác, tiêu điều. Nước mắt lăn tràn trên gương mặt khắc khổ của những người dân lam lũ quê tôi. Năm nay theo dự báo cơn bão số 10 sẽ đổ bộ vào Nghệ An, Hà Tính . Quảng Bình. Bão ơi, xin hãy mau tan ngoài biển khơi, người dân quê tôi đã cực khổ cơ hàn lắm rồi, đừng có thay trời bắt tội nữa.
Lòng lại uỷ mỵ, sao xuyến với bài thơ về bão.
Bão là gì?Bão là gì? Thưa cha!
Gió giật từng cơn, mưa như thác đổ
Gió ù ù gió lật mái tôn
Lật cả ngôi nhà tranh xiêu vẹo
Bão là khi cha nghĩ đến cảnh mất mùa
Mẹ chạy gạo từng loong cho qua ngày đoạn tháng
Bão là khi cả nhà cùng chung một nỗi:
Lo sợ
Đói
Rét
Lụt
Lũ
Nhà dột
Thức thâu đêm
Mảnh đất miền Trung đã nghèo lại nghèo thêm
Những đồng ngô, ruộng lúa
Không đủ sức nuôi con cho đến giáp mùa
Cha và mẹ phải oằn lưng gồng gánh
Gánh mùa về, gánh cả bão cho con!
Thơ sưu tầm từ fb Nguyen Duc Loi
Định Quán29/9/2013
H.T.Hải
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!