Thanh Hoá 26/6/2003
15 năm tròn
Hà Nội đón tôi bằng cái nóng của miền nhiệt đới. Cảm xúc của tôi có gì đó ngỡ ngàng xa lạ, lại có gì đó gần gũi thân quen. Tôi về lại Việt Nam, về lại mãi nha xưa, về lại nơi tuổi thơ tôi đã sống.
15 năm thay đổi đã quá nhiều. Người ta làm một cái cầu bê tông mới thay cây cầu Hàm Rồng bằng sắt cũ na ná như mọi cây cầu khác, không bản sắc, không dâu ấn. Đi qua cầu chẳng ai biết đang chạy vào địa phận sứ Thanh. Cũng may người ta không pha đi cầu cũ để những người con sứ Thanh còn có cái để mà nhớ về một thời hào hùng oanh liệt.
Ngày trở về của tôi đầy cảm xúc. Ngày về với vui, với buồn, với bâng khuâng và với cả những tiếc nuối. Sông Mã vẫn còn nằm đó, mêng mang và yên tĩnh. Những ngôi nhà liêu siêu bên bờ sông không còn nữa. Ngày xưa có tôi và bạn đàn hát dưới trăng nên bờ sông lúc đó không quạnh quẽ như bây giờ. Chẳng biết nhà bạn giờ đã chuyển về đấu?
Thanh hoá 28/6/2003
Ngày thứ hai tôi sống giữa gia đình. Tất cả đều gần gũi, thân quen , dường như là tôi chưa hề đi xa. Cái cảm giác mái ấm gia đình sao mà ấm áp và bình yên. Duy chỉ có Thảo Linh và tôi vẫn còn chút khoảng cách. Có bé rất vui, nhưng lại nén cảm xúc vào trong. Khi hai ba con ở xa nhau thì khoảng cách ấy không hề có, thế mà khi gần lại có.
Đêm qua tôi ngủ với nó, ôm nó vào lòng, thấy nó còn bé bỏng như những ngày nó còn sống bên tôi. Và lúc này đây nó cũng đang ngủ. Gương mắt nó mới dễ thương và thánh thiện làm sao! Thảo Linh, con hãy ngủ ngon. Ngay mai khi đi xa ba sẽ mang theo cái giây phút bình yên này. Ba yêu con vô cùng!
Thanh Hoá 30/6/2003
Tôi đi trên phố. Bên cạnh là bố tôi. Xung quanh là người, vưa xa lạ, vừa thân quen. Phố phường thật đông nhộn nhưng tôi cảm thấy lạc lõng giưa những con người, trên những con phố mới dường như quen lắm.
Thành phố đang phát triển. Nó thay đổi tất cả . Những dãy phố khang trang, đẹp đẽ, những toà nhà hiện đại, những con đường đầy xe. Những khuôn mặt rạng rỡ nụ cười. Để tìm lại những cái ngày xưa lưu luyến thật là khó. Tôi rất mừng vì quê hương đang đổi mới, nhưng không hiểu sao tôi vẫn tiếc những cái ngày xưa
Đêm qua tôi gặp lại Chính. Qua nó tôi biết được tình hình của những thằng bạn cũ trong phố, giờ phiêu bạt mỗi đứa mỗi nơi. Nhiều thằng đã phát đạt, nhiều thằng vẫn còn lận đận, nhưng điểm chung của tất cả là cuộc sống thực dụng. Cuộc sống đạm bạc, đói khổ ngày xưa không còn nữa. Thay bằng nước lã, cơm độn, giờ là những vại bia đầy, những bữa tiệc thịnh soạn và những phị vụ làm ăn hàng trăm triệu....
Thanh Hoá 25/9/2003
Nói với con gái yêu!...
Ba hạnh phúc
Ba mệt nhoài
Ba về lại quê hương để tìm lại chính mình, tìm lại những êm đềm, những yêu thương ấm nồng nhất. Sẽ thật khó khi phải rời khỏi đây để mà đi xa một thời gian dài nữa. Nhưng...
Dòng đời vẫn trôi, nó mời gọi, thúc dục ba lên đường. Ngày mai ba sẽ tạm biệt nơi này. Hành trang ba mang theo sẽ là tình cảm quê hương, là tình con ẩn dấu trong nụ cười ánh mắt. Chẳng có gì làm kỷ niệm cho con, ba để lại cho con cuốn nhật ký này. Nó là tất cả những tỉnh cảm ba dành cho con trong những ngày ba bôn ba nơi hải ngoại. Những lúc nhớ Ba con hãy đọc nó, hãy viết ra những tình cảm của mình vào những trang ba còn bỏ dơ
Con ở lại ngoan, học giỏi và hạnh phúc. Ba hôn con thật nhiều.
Ba của con: Hoàng Hải
Ngày 26 - 9 - 2003 Ba mình đi sang nga....
Thứ sáu....
Thảo Linh.
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!