Powered By Blogger





Saturday, 7 September 2013

Bắt đền mùa thu







Lại chớm thu rồi nhỉ! Ôi nhớ mùa thu xa lắc lơ tôi đạp xe chở nàng lên Tây Hồ mà thở ra đằng đít. Thì chuyện xe thời cút kít, suất cơm sinh viên không guồng nổi đôi chân xoắn xuýt vì tình. Túi có 5 ngàn tôi phải nhịn ăn từ chập tối hôm trước, để chập tối hôm sau đưa nàng lên Dâm Đàm đón thu.

Nàng của tôi thích mùa thu, tóc nàng đìu hiu hơn cả liễu. Đứng vin lan can hồ mà tôi ngỡ đứng chịu tang. Ý tôi là buồn quá thể. Muốn mời nàng ly nước nhưng lại sợ những vành xe. Chả phải cảnh xe đạp ơi với chùm phượng cuối hạ hay cúc vàng khai thu rực rỡ mà tôi sợ bị xịt lốp. Mẹ tiên sư, đi bằng đít chứ chả đùa.


Tôi với nàng đứng bên nhau, tóc nàng vuốt hơi thu vào mặt. Bọn tôi nhìn xa xăm nơi ánh đèn màu giăng mắc và chút sương chiều bảng lảng gợn theo sóng lăn tăn. Tôi tán " em đẹp như Tây Thi". Nàng chẳng nói gì, dụi mặt vào ngực tôi ấm áp. Chúng tôi im lặng thế, hồi lâu.


Rồi dường như tôi tê chân hay nàng bị kiến cắn mà chả ai bảo ai đồng thanh nói, thôi về. May thế!


Tôi chở nàng đung đưa, chả bởi tôi say sưa hay do nàng nặng ký, mà bởi cái xe đạp khốn kiếp tự dưng đổ đốn sang vành. Thây kệ, bọn tôi cứ túc tắc thế mà lần hồi về trường. Tôi đưa nàng vào KTX, định nói lời tiễn biệt nhưng tự dưng lại nhớ trong túi có 5 ngàn. Tôi bảo thôi ra ngoài kia làm cốc sữa chua cho mát. Nàng bảo, em thích ăn kem kia. Bỏ mịa! Nhưng đã cất nhời rồi thụt lưỡi lại sao nỡ. Thôi thè ra cho chót.


Tôi chọn một quán vắng, kéo ghế gỗ hai đứa ngồi úp mặt vào nhau. Hồi ấy sữa chua người ta tự làm vào cốc nhựa, bé xinh xinh, đâu như có 5 trăm thì phải. Còn kem là kem cân, xắt ra đĩa hoặc ra ly, cũng xanh đỏ tím vàng nghìn một suất. Tôi chỉ dám gọi cốc chà chát, điếu Vina. Nàng gọi kem như mong ước. 


Bọn tôi líu lo chuyện nhưng đầu tôi thi thoảng lại thảng thốt chuyện bạc tiền. Cứ nghĩ ngộ nhỡ say chuyện mà nàng làm thêm đôi ba ly nữa hoặc tôi bú thêm dăm bảy điếu Vina, hà hà đòn cân não liệu bò đo chuồng ra phết.


Chuyện cua ốc thế mà cũng đến khuya khi đèn đường phụt tắt. Tôi tính tiền thời cũng vừa may khẳm năm ngàn. Cái không may là cổng KTX đóng tự bao giờ. Mẹ cái tiết thu bảng lảng làm các đôi tình nhân say nhau.


Tôi tính đỡ đít nàng trèo rào nhưng cao quá, mấy lị giả có thấp thì chắc nàng cũng chẳng dám qua bởi nàng hay nói với tôi chuyện sợ sệt leo trèo, nhảy xa và xà kép. Tôi hỏi lý thì nàng thưa là để giữ gìn sự trong sáng của ái ân. Ý  nàng là trinh tiết. Ôi giời ơi, nào tôi có biết!


Hồi ấy tôi thuê trọ một mình, một góc tối gầm cầu thang ẩm thấp nhưng được cái độc lập tự do. Tôi rủ nàng về. Nàng ngồi sau băn khoăn mọi nhẽ. Thì băn khoăn quá đi chứ lị, chuyện đêm thu, đôi tình nhân và góc tối cầu thang. Tôi vửa đi vửa hứa, rằng là cứ yên tâm, giữ cho nhau hẳn phải đến bạc đầu.


Tôi dọn giường cho nàng nghỉ. Gọi là giường lấy oai chứ thực ra chỉ là những thanh ván đóng vào nhau, đinh hãy còn lổn nhổn. Nàng hỏi tôi nằm đâu? Ôi dào, tôi chẳng nằm đâu mà sẽ ru em ngủ. Một giấc mùa thu.


Chả hiểu tôi ru kiểu gì mà một sớm mai thức dậy thấy nàng bó gối dựa tường khóc thút thít. Tôi hỏi, thu làm em khóc? Nàng vống to hơn, đổ tại tôi. Tôi đã làm gì em? Làm gì ai mà biết - Nàng càng vống lên tợn.


Rồi nàng bưng mặt, đôi chân giãy giụa làm nhàu đi mảnh chiếu manh, y như trẻ con dỗi cơm hay phải đòn, mồm kêu ra rả hai tiếng bắt đền. Tôi hoang mang tột độ. Nào tôi lỗi lầm chi?


Nàng bảo tôi cướp đi thì con gái. Ái chà chà, ra thế. Sao chả nói phụt ra câu mà cứ làm tôi hoang mang?


Tôi bảo thôi thì đằng nào chả là của tôi, trước hay sau cũng thế. Nàng ném cái chăn chiên vào mặt, dỗi hờn nói đợi tân hôn. Giời ạ, nụ hôn cũ còn chập chờn giấc ngủ, nói chi đến chiếc hôn nồng của buổi sớm hôm sau?


Tôi sung sướng và giấu tiệt chuyện đêm gối chăn trinh tiết. Đám bạn tôi biết chuyện tình cứ gạ hỏi rằng đã " ấy" chưa? Tôi im như thóc. Chúng đổ rượu bắt tôi say tôi lại càng im. Mẹ kiếp, giờ nghĩ lại mới tiếc cho nghành tình báo Việt nam mất đi một con người đầy phẩm chất.


Nhưng tôi lại đi khai với thủ trưởng tôi, thằng Bôm Bốp. Nó vửa là đệ nhất thân vửa là đệ nhất tình trường. Bằng tuổi tôi nhưng vai nó trĩu nặng những nối tình bất diệt. Tôi kể nó nguyên si y như người ta đầu thú nhưng nó chỉ hỏi lại tôi nhõn hai câu. Một: có máu không?. Hai: lúc về đi đứng thế nào?. Tôi bảo máu me thì không để ý, còn khi vìa đi đứng bình thường. Nó đấm ngực rồi ngửa mặt vống lên giời cười khằng khặc, đổ vỏ rồi con ơi.


Nào tôi có biết đâu. Tại mùa thu đấy chứ!



Nguồn: www.photphet.info




Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên