Đọc trên VTC News có bài: Lũ quét bản Khoang, hành trình trách nhiệm, tình thương viết về chuyện Bộ trưởng Bộ Giáo dục Phạm Vũ Luận trực tiếp và nhanh chóng lên ngay bản Khoang, nơi vừa bị lũ đá, làm chết và bị thương nhiều giáo viên, người dân. Tin bản Khoang rất xúc động, đặc biệt sắp tới ngày khai giảng, các giáo viện đã tựu trường và ngay đêm đó là lũ đá. Phải gọi đúng tên là lũ đá.
Hành động bỏ hết các cuộc họp và lên tàu đi Lào Cai ngay của Bộ trưởng Phạm Vũ Luận rất đáng trân trọng.
Ông đã lên đường vì tấm lòng.
Nhưng chắc ông đọc bài này cũng không thấy vui vì nhà báo toàn bám lấy ông tả nào là ngồi trên tàu như thế nào, xem ipad ra sao, hút thuốc thế nào, ánh mắt nhìn ra sao, bước chân đi thế nào, vân vân và vân vân.
Cái mà người đọc quan tâm trong chuyến đi của Bộ trưởng là: Thúc giục địa phương nhanh chóng vượt qua khó khăn, thúc giục việc thực hiện các chính sách, đề nghị di dời dân, cần phải đưa ra những quyết sách dài hơi an toàn cho người dân, cho thầy cô giáo....thì trong bài báo rất ít đề cập.
90% nội dung bài viết chỉ nhăm nhăm tả Bộ trưởng.
Việc Bộ trưởng tới thăm dân, thăm thầy cô vùng lũ đá là đáng trọng, đáng cám ơn ông, nhưng suy cho cùng, đó là trách nhiệm, và Bộ trưởng Phạm Vũ Luận trong trường hợp này đã xứng đáng với trách nhiệm của một công bộc.
Còn người viết bài thì có lẽ mải mê miêu tả từ ngoài vào trong của Bộ trưởng như là lấy điểm với Bộ trưởng mà quên nhiệm vụ của mình: Phản ánh thực tế tại địa phương và giỏi hơn thì đưa ra những kiến nghị sắc sảo.
Ví dụ vài đoạn trích trong bài báo:
"Trong khoang của Bộ trưởng Phạm Vũ Luận, đèn đóm tắt hết, nhưng góc giường của ông iPad luôn lấp lánh ánh sáng, đảo liên tục từ trang web này đến trang web khác nhưng các lệnh tìm kiếm đều có hai từ khóa: Lũ quét, Bản Khoang… Khuôn mặt ông hằn sâu suy nghĩ không yên.
Dường như Bộ trưởng đang trĩu nặng những lo lắng trước tin dữ báo về từ Bản Khoang. Nơi đó - những giáo viên, học sinh của ông đang chịu đau đớn bởi những vết thương do quăng quật vào đá núi, tinh thần còn bất ổn trước thiên tai.
Nơi đó, ngôi nhà công vụ mỗi ngày giáo viên ngồi soạn giáo án lên lớp, hạnh phúc chăm con thơ, vun vén hạnh phúc nhỏ bé… bị san phẳng. Nơi đó, những điểm trường đang chìm ngập trong bùn, đá. Đau đớn hơn, nơi đó đang vọng tiếng khóc thương xé lòng của cặp vợ chồng giáo viên bỗng mất đi đứa con yêu dấu…
Một lúc, với lấy bao thuốc đặt trên bàn, Bộ trưởng ra đầu toa. Bóng ông in trên thành tàu như còng xuống. Ông đang hút thuốc, điều ít thấy với vị lãnh đạo ngành Giáo dục. Châm một đốm lửa đỏ đốt cho nhanh thời gian dằng dặc của đêm dài chờ đợi...."
Nguyễn Quang Vinh
( Coppy từ blog quê choa )
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!