Powered By Blogger





Thursday, 8 November 2012

Gom chút mùa thu cho em





Hôm nay anh đi khám sức khoẻ cho công nhân ở công ty hạt giống C.P. Seeds. Nhân lúc rỗi rãi anh một mình lang thang về phía bìa rừng để dạo chơi và bất chợt nảy ra ý định gom nhắt chút mùa thu gửi về Sài Gòn cho em khi nhìn thấy trên cây thấp thoáng nhứng tán là vàng.


Nơi anh tới khung trời thật đẹp và thơ mông. Xung quanh chẳng có ai, dường nhứ tất cả đã đi vào mùa đông, chỉ còn anh ở lại một mình với mùa thu. Từng tia nắng biến ảo, xuyên qua nhưng vòm lá rơi xuống nơi này nơi kia, nương nhơ trên thảm cỏ, trên nhưng chiếc lá vàng khô thật khẽ, thật êm. Bắt đầu một cuộc chuyện trò của nắng và lá....


Dần dần anh cũng hiểu ra đôi điều hay hay. Lệ thường, nếu mùa Thu là mùa của lá vàng rụng rơi , hay mùa Đông là mùa của những cơn giá lanh, thì Định Quán như không có mùa Thu và mùa Đông. Qua mùa mưa, cây lá tươi xanh rất lâu, rồi sau khi bước qua mùa khô nắng hạn mới để rơi dần những chiếc lá đã nâu khô qua những ngày nắng cháy. Có những cây thay lá từ từ. Qua vài cơn mưa lá rụng đi ít nhiều, lá mới lại mọc lên. Trên cây lá xanh non xen lẫn lá già cho bóng mát quanh năm, không hề có những cây trơ trụi lá như anh và em đã thấy ở bên Nga. Vậy nên ngoài những chiếc là vàng mà anh thấy thì nơi đây vẫn xanh biếc một màu. Mùa Thu đã đi qua, mùa Đông sao xa lạ quá. Mơn mởn chồi non, đôi ba chiếc lá vàng lặng lẽ rơi, không chút ít se lạnh đầu mùa, không em...! Anh vô tình nhìn thấy hai chiếc lá vàng ngỗ nghĩnh nằm bên nhau. Lòng hiếu kỳ tự hỏi phải chăng lá rụng là cũng tìm về với nhau. 




Bất chợt anh nhớ lời khẩn cầu của nhà thơ Olga Bergon trong bài thơ Mùa lá rụng:
                                Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng

                                Nhặt suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Ngày trước anh đã thích bài thơ này và bây giờ vẫn thích. Thích cái se lạnh, thích cái buồn, thích màu vàng trầm tư của mùa thu nước Nga, thích cái thông điệp mà tác giả muốn nhắn nhủ: Hãy biết quý trọng tất cả những gì chúng ta đang có. Hạnh phúc cũng mong manh như lá thu, hãy nâng niu khi nó còn ở trên cành. Nếu có dịp em hãy đọc trọn bài thờ nay, anh tin rồi em cũng sẽ thích.



Có ai đó gọi anh về với công việc. Rảo bước về thây tiếc nuối bâng khuông. Có ai đó bảo anh dạo này hay buồn và mơ mộng. Có ai đó bênh vức anh phải như vậy vì sống xa em. Còn anh thì im lặng, nhưng trong lòng dường có niềm vui, một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi hay một niềm tin về một điều tốt đẹp: Anh và em nhất định sẽ sống thuỷ chung trong những mùa xa cách. Tối nay về anh nhất định sẽ post vào đây tặng em: Thơ tình cuối mùa Thu của Xuân Quỳnh

Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em
 
Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má

Hơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng cây
Đã bao mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại...
Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may.


Tình ta là mãi mãi phải không em?


                                                                     Hoàng Thanh Hải
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên