
Mùa đông luôn là vậy sao anh vẫn yêu mùa đông đến thế. Thời gian trôi nhanh quá, mới đó cũng đã ba mùa đông chúng ta yêu nhau. Có lẽ chúng sẽ trôi tuội trong anh như những mùa đông trước đó nếu như không có ngày ấy. Ngày em bước vào đời anh, cho anh những mùa đông đẹp nhất. Cái ngày ấy đẹp lắm, tình yêu đến thật nhanh, một ánh mắt, một cái nắm tay, một lời thộ lộ. Em không ngỡ ngàng, nhưng em ngơ ngác..em mỉm cười và chúng mình có nhau. Và chúng mình có một bản tình ca.
Cái ngày ấy đep , anh chỉ thấy mây trắng, nắng thuỷ tinh và muôn vạn điều mơ mộng. Những chiều tan học anh đón em về, những cuộc đi chơi, những buổi lang thang trên những con phố lạnh ta nói với nhau thật nhiều. Những câu chuyện không ghép nổi thành truyện đã làm cho thành phố Ryazan không còn giới hạn và thời gian như ngưng lại. Cái lạnh mùa đông chỉ làm anh thêm ngát ngây trong những nụ hôn nồng nàn em trao anh khi chúng mình chia tay.

Rồi chúng mình sẽ có nhiều mùa đông khác, có thêm nhiều kỷ niệm khác nhưng anh muốn những kỷ niệm này luôn về trong anh. Muốn giữ mùa đông này cho riêng mình. Anh thích lại được nắm tay em trong những chiều mùa đông để cảm nhận cái lạnh phà vào măt. Thích lắng nghe muôn vạn lời của lá rơi, thích nghe tiếng cười của tuổi em 23, thích thấy tóc em bay trong tuyết trắng.
......
Nhứng chùm hoa đỏ gió cuối thu
Gọi rét về xé tan bờ hoa dại
Đã hơn một lần hoài niệm
Rồi cũng trở về nơi ấy mà thôi
Cũng như bao vần thơ cũ
Cũng là đông là tuyết trắng với em thôi
Muôn năm cũ tình sẽ là thời gian
Tháng chín chiều thu lạnh
Nhớ mùa đông hôm nào
Anh đã cô đơn và em đến
Mái tóc xanh và ánh mắt dại khờ
Bao năm nay anh đã ngẩn ngơ tim..
......
Nhứng chùm hoa đỏ gió cuối thu
Gọi rét về xé tan bờ hoa dại
Đã hơn một lần hoài niệm
Rồi cũng trở về nơi ấy mà thôi
Cũng như bao vần thơ cũ
Cũng là đông là tuyết trắng với em thôi

Muôn năm cũ tình sẽ là thời gian
Tháng chín chiều thu lạnh
Nhớ mùa đông hôm nào
Anh đã cô đơn và em đến
Mái tóc xanh và ánh mắt dại khờ
Bao năm nay anh đã ngẩn ngơ tim..
Nhật ký mùa đông cũ
Hoàng Thanh Hai
Hoàng Thanh Hai

Mình vẫn nhớ, mình đã có những mùa đông mà người ta gọi là Hạnh phúc. Dần mình nhận ra nếu như có một sự bền chắc trong lòng thì cũng rất khó khăn để gìn giữ. Khi người ta so đo, mọi thứ đều quá mong manh. Tình yêu chỉ như một khoảng lặng. Nỗi nhớ cũng cần phải được nuôi dưỡng nếu không nó sẽ chết đi. Và tình yêu du lớn cũng đừng qua hi vọng vào những điều viển vông và hoài phí nữa. Mọi thứ dẫu đẹp và lý tưởng nhưng xa xỉ và lạnh lùng thì cũng có ý nghĩa gì đâu.
Đã gần 6 giờ sáng. Rồi cũng qua một đêm thức trắng. Đã lâu không thức qua đêm nên cũng hơi mệt. Mệt nhưng không thể chán nản và uể oải được. Sáng thư hai còn có buổi chào cơ, công việc đang chờ mình, nhưng người bệnh thức từ sang sơm đên để bốc số khám bệnh. Trong số họ có người chờ mình.
Hải ơi, hãy dẹp nỗi buồn và mệt mỏi sang một bên. Cần phải cố gắng lên!
Hải ơi, hãy dẹp nỗi buồn và mệt mỏi sang một bên. Cần phải cố gắng lên!
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!