Gã cứ nhuốt nước miếng ực ực mấy lần liên tục....
Đối diện là quan kem Vàng Anh, nhiều cặp sinh viên vui vẻ cười nói vào
quán, leo quanh cầu thang xoắn lên sân thượng. Gã còn nhớ rất rõ khuôn
mặt của ông cai giữ xe, mặt rỗ, đeo kiếng, lưng còng đi sàng qua sàng
lại và lúc nào cũng nhăn nhó la rầy đám đệ tử. Về khuya tiết trời tháng
11 hơi se lạnh lạnh, gió tràn vào từ con hẻm thông qua hông siêu thị Sài
Gòn, thổi tung cả mọi thứ, cơn gió ấy chiều tối nào cũng thấy xuất hiện
rồi biến mất xa dần về phía căn biệt thự của Lý Hải. Căn nhà trọ ẩm
thấp, môc meo và chật hẹp của Gã trong con hẻm ấy cách đó chỉ vài bước
chân.
Đêm nay nơi Gã ngồi là quán cóc của bà Hường, Người đàn bà
bán nước ở đó đã hơn chục năm nay. Bà Hường quen nhẵn mặt cái đám sinh
viên nhốn nháo ở cùng với Gã, nên lâu lâu hay xách trái cây và ít đồ ăn
vặt cho chúng nó. Thực ra hầu như chiều nào Gã cũng ngồi ở đây, bụng
đói và chỉ xin ly trà đá uống cho căng bụng, nhiều lúc nó cứ kêu
óc ách thế mà vẫn cứ dồn vào miệng. Ban ngày chỉ có gói mỳ, thậm chí có
hôm chẳng có mà ăn, cứ thế vác bụng rỗng cầm đơn xin việc rải khắp nơi
và chờ đợi. Đã hơn cả hai tháng nay, hầu như ngày nào cũng vậy. Thân
hình gã chắc cũng chẳng thua gì Lão Hạc của Nam Cao - trơ xương và xanh
xao....

Ánh đèn bao trùm với nhiều thứ âm thanh cứ nhão nhẹt cả ra
như món súp khoai mì trộn với cơm nguội ngày ở quê Gã vẫn ăn. Gã thèm
món ấy vào lúc này lắm lắm. Trước mặt gã thật sự là một màu đen, màu đen
ấy không có phông nền vững chắc, vô tận và dai ngoách như miếng kẹo
cao su nhồm nhoàm trong miệng đứa trẻ... Hình như sương đêm của cuối năm
cũng đã thấm nhiều, cô ca sĩ ở cạnh phòng gã đã đi hát về chạy chiếc
Spacy Trung Quốc qua nhoẻn miệng đầy hơi rượu cười khanh khách.
Gã lạnh
và mệt nhoài lê bước về phòng trọ, chờ đợi và hy vọng vào ngày mai....
Gã John
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!