u
óc ách thế mà vẫn cứ dồn vào miệng. Ban ngày chỉ có gói mỳ, thậm chí có
hôm chẳng có mà ăn, cứ thế vác bụng rỗng cầm đơn xin việc rải khắp nơi
và chờ đợi. Đã hơn cả hai tháng nay, hầu như ngày nào cũng vậy. Thân
hình gã chắc cũng chẳng thua gì Lão Hạc của Nam Cao - trơ xương và xanh
xao....
Ánh đèn bao trùm với nhiều thứ âm thanh cứ nhão nhẹt cả ra
như món súp khoai mì trộn với cơm nguội ngày ở quê Gã vẫn ăn. Gã thèm
món ấy vào lúc này lắm lắm. Trước mặt gã thật sự là một màu đen, màu đen
ấy không có phông nền vững chắc, vô tận và dai ngoách như miếng kẹo
cao su nhồm nhoàm trong miệng đứa trẻ... Hình như sương đêm của cuối năm
cũng đã thấm nhiều, cô ca sĩ ở cạnh phòng gã đã đi hát về chạy chiếc
Spacy Trung Quốc qua nhoẻn miệng đầy hơi rượu cười khanh khách.
Gã lạnh
và mệt nhoài lê bước về phòng trọ, chờ đợi và hy vọng vào ngày mai....
Gã John
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!