Sáng nay dậy sớm để chào đón ngày chủ nhật. Nói là dậy sớm nhưng nhìn đồng hồ cũng đã là 8h59 , giờ này thiên hạ chắc đã làm ra vô số kể của cải. Nhìn sang bên cạnh, cu An vẫn còn ngủ rất ngon lành. Nhìn cu cậu ngủ mới dễ ghét làm sao. Chủ nhật mình được nghỉ, cu cậu thì đang nghỉ hè, nên ngủ dậy muộn cũng chẳng sao. Hơn nữa đêm qua hai bố con đọc nhật ký và xem hình mãi gần sáng mới ngủ. An còn chưa biết đọc chữ, chỉ xem hình một cách hứng thú. Không biết những tấm hình chụp hổi nhỏ có còn lưu giữ trong nó ký ức gì về một nước Nga xa sôi nữa hay không?
Như mọi ngày Mẹ lại chăm sóc những cây hoa. Một gọc nhỏ thôi nhưng có lẽ là chốn bình yên, thư thái nhất của mẹ. Mẹ kể ngày xưa ông ngoại mình cũng vậy. Lúc về hưu ông không màng bổng lộc, bỏ Hà Nội về quê vui thú điền viên. Ông trồng hoa và trồng cây thuốc để chữa bệnh cho dân nghèo.
Một buổi sáng với mình sao cứ thấy chênh vênh. Khói bếp nhà ai nhoà vào nắng. Còn sớm mà hoa mười giờ đã nở rộ. Thế mà ai đó lại đặt tên cho nó là hoa mười giờ. Đúng là loài hoa sớm nở, chóng tàn. Nở cho người ta vui đó rồi lại tàn ngay được cho người ta buồn. Hoa gì đâu mà uỷ mỵ, nhưng lạnh lùng và vô tâm đến tệ.
Như mọi ngày Mẹ lại chăm sóc những cây hoa. Một gọc nhỏ thôi nhưng có lẽ là chốn bình yên, thư thái nhất của mẹ. Mẹ kể ngày xưa ông ngoại mình cũng vậy. Lúc về hưu ông không màng bổng lộc, bỏ Hà Nội về quê vui thú điền viên. Ông trồng hoa và trồng cây thuốc để chữa bệnh cho dân nghèo.
Một buổi sáng với mình sao cứ thấy chênh vênh. Khói bếp nhà ai nhoà vào nắng. Còn sớm mà hoa mười giờ đã nở rộ. Thế mà ai đó lại đặt tên cho nó là hoa mười giờ. Đúng là loài hoa sớm nở, chóng tàn. Nở cho người ta vui đó rồi lại tàn ngay được cho người ta buồn. Hoa gì đâu mà uỷ mỵ, nhưng lạnh lùng và vô tâm đến tệ.
Vậy nên mình thích Lan hơn. Đã gần ba tháng này , Lan nở, nhưng Lan vẫn chưa tàn, Lan cũng mình đón mỗi ngày mới sang.
Tự mình pha một ly cà phê cho mình. Bỗng nhớ Phương Thảo và Ngọc Lễ. Nghe đâu đó trong mường tưởng lời bài hát " Cà phê một mình.."đánh thức cảm xúc mình, và nỗi nhớ mình . Sáng nay Sài Gòn có mưa không em? Nhớ Sài Gòn lắm em biết không?Anh muốn gửi cho em và các con chút nắng sớm cao nguyên, gửi hơi ấm một vòng tay, một chút sẻ chia cho qua đi giấc ngù vùi đêm qua
Hôm qua cô bạn Hồng Ân nhắc mới nhớ bầy giờ ở bên Nga đã vào Thu. Hồng Ân lại hoài niệm về mùa thu và nhắc mình: giờ này đã cuối tháng tám, trời đã bắt đầu vào thu, khoảng chừng chỉ nửa tháng nữa là lá vàng trơn hết rồi. Thế mà mình cứ nghĩ về những bông hoa Tuy Líp, về những hàng cây lá còn xanh. Thấy thú vị với ý nghĩ của Hồng Ân: hồi mình chưa có chồng thì ước gì mình có chồng, chả lẽ bây giờ lái ước mình trở lại ngày chưa có chỗng thì vô lý qua.. . Thấy thú vị thiệt, nhưng cũng thấy chột dạ. Không biết bà xã mình có khi nào ước như vậy không ta?!
Mùa thu - đã thật thu rồi sao? Làm sao nhớ về Thu khi nhưng hàng cây vẫn còn xanh quyên luyến với mùa hè. Ở đây chẳng có Phong đỏ, chẳng có Bạch Dương là vàng, chẳng có nhưng công viên trải thảm lá rừng khô. Bà xã ơi, anh nhớ quá đi thôi, Mùa Thu của anh và em ở miền viễn sứ. Thu có lá vàng bay phủ đầy những lối em qua, vương thả nhẹ nhàng xung quanh em bao nhiêu là lá. Mùa Thu anh vui cùng em từng buổi sáng trong veo, buồn cùng em trong từng chiều mưa đổ. Mùa Thu anh lượm lá vàng , em đem về ép vào trang nhật ký ấp ủ nỗi niềm riêng. Mùa Thu em đền, em bù đắp cho anh những ngày hè xa cách. Mùa Thu anh và em nâng niu, chờ đợi một hình hài. Thu xưa bao nhiêu là nhớ , là thương. Thu có đấy cả nỗi buồn, cả hờn ghen cả nước mắt em rơi, nhưng niềm vui thầm kín thi cứ đầy vơi. Thu trầm tư tha thứ và chịu đựng. Có ai đó yêu mùa hè cháy bỏng , còn anh, anh yêu Thu với những cung bậc tình cảm đủ sắc màu trung chinh của nó.
Có bài thơ bốn câu ai đó đã viết anh muốn tặng em cho Thu thêm vần, thêm điệu. Anh nghĩ bài thơ không vui nhưng sẽ cho anh, cho em chút hưng phấn, chút hy vọng cho ngày vui thêm trọn vẹn, cho ngày buồn mệt mỏi chóng qua mau:
Chỉ cần buông chiếc lá cuối cùng
Hoa sẽ nở trong những cành lá mới
Chỉ cần xem nỗi buồn là hạt bụi
Thị bụi buồn theo gió sẽ bay đi....
Hoàng Thanh Hải
Tự mình pha một ly cà phê cho mình. Bỗng nhớ Phương Thảo và Ngọc Lễ. Nghe đâu đó trong mường tưởng lời bài hát " Cà phê một mình.."đánh thức cảm xúc mình, và nỗi nhớ mình . Sáng nay Sài Gòn có mưa không em? Nhớ Sài Gòn lắm em biết không?Anh muốn gửi cho em và các con chút nắng sớm cao nguyên, gửi hơi ấm một vòng tay, một chút sẻ chia cho qua đi giấc ngù vùi đêm qua
Hôm qua cô bạn Hồng Ân nhắc mới nhớ bầy giờ ở bên Nga đã vào Thu. Hồng Ân lại hoài niệm về mùa thu và nhắc mình: giờ này đã cuối tháng tám, trời đã bắt đầu vào thu, khoảng chừng chỉ nửa tháng nữa là lá vàng trơn hết rồi. Thế mà mình cứ nghĩ về những bông hoa Tuy Líp, về những hàng cây lá còn xanh. Thấy thú vị với ý nghĩ của Hồng Ân: hồi mình chưa có chồng thì ước gì mình có chồng, chả lẽ bây giờ lái ước mình trở lại ngày chưa có chỗng thì vô lý qua.. . Thấy thú vị thiệt, nhưng cũng thấy chột dạ. Không biết bà xã mình có khi nào ước như vậy không ta?!
Mùa thu - đã thật thu rồi sao? Làm sao nhớ về Thu khi nhưng hàng cây vẫn còn xanh quyên luyến với mùa hè. Ở đây chẳng có Phong đỏ, chẳng có Bạch Dương là vàng, chẳng có nhưng công viên trải thảm lá rừng khô. Bà xã ơi, anh nhớ quá đi thôi, Mùa Thu của anh và em ở miền viễn sứ. Thu có lá vàng bay phủ đầy những lối em qua, vương thả nhẹ nhàng xung quanh em bao nhiêu là lá. Mùa Thu anh vui cùng em từng buổi sáng trong veo, buồn cùng em trong từng chiều mưa đổ. Mùa Thu anh lượm lá vàng , em đem về ép vào trang nhật ký ấp ủ nỗi niềm riêng. Mùa Thu em đền, em bù đắp cho anh những ngày hè xa cách. Mùa Thu anh và em nâng niu, chờ đợi một hình hài. Thu xưa bao nhiêu là nhớ , là thương. Thu có đấy cả nỗi buồn, cả hờn ghen cả nước mắt em rơi, nhưng niềm vui thầm kín thi cứ đầy vơi. Thu trầm tư tha thứ và chịu đựng. Có ai đó yêu mùa hè cháy bỏng , còn anh, anh yêu Thu với những cung bậc tình cảm đủ sắc màu trung chinh của nó.
Có bài thơ bốn câu ai đó đã viết anh muốn tặng em cho Thu thêm vần, thêm điệu. Anh nghĩ bài thơ không vui nhưng sẽ cho anh, cho em chút hưng phấn, chút hy vọng cho ngày vui thêm trọn vẹn, cho ngày buồn mệt mỏi chóng qua mau:
Chỉ cần buông chiếc lá cuối cùng
Hoa sẽ nở trong những cành lá mới
Chỉ cần xem nỗi buồn là hạt bụi
Thị bụi buồn theo gió sẽ bay đi....
Hoàng Thanh Hải
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!