Dạo buổi sáng trong bệnh viện gặp một chú Tắc Kè đang cô đơn, gặp một đôi bướm nhỏ đang tình tứ.
Bỗng nhìn quanh sao thấy mình chỉ có một mình. Lại nhớ lại bài thơ lúc sáng còn viết dở. Có lẽ phải nhờ em viết tiếp
Bỗng nhìn quanh sao thấy mình chỉ có một mình. Lại nhớ lại bài thơ lúc sáng còn viết dở. Có lẽ phải nhờ em viết tiếp
Sáng nay chạy xe ra ngõ
nghe trên cao man mác gió thu về
Băng lăng qua lối nhoà màu tím
Tím nhớ Sài Gòn, tím nhớ em.
Buổi
sáng của anh thật là nhẹ nhàng.Em cũng thích ko khí ở miền đất mà nơi
đó chúng ta có nhiều kỷ niệm.Nó cũng như miền đất mà trước kia chúng
mình gặp nhau.Miền đất an lành và mộc mạc.Em viết thơ k hay nhưng em
viết thử bài thơ còn viết dở của anh . Anh xem được ko nhé.
Nhớ em hay nhớ người tình?
Người tình đang bệnh khóc hoài nhớ anh
Dỗ dành năn nỉ ỉ ôi
Ko sao nín khóc kêu tên suốt ngày
Bằng lăng trước ngõ nhòa màu tím
Hết đợt hoa này có về mô?
Hoàng Hải &Tâm
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!