Powered By Blogger





Tuesday, 17 June 2014

Vỡ









Nếu Em biết ! 
Cái đã vỡ không thể hàn gắn được
Dù cố như ban đầu vẫn rạn vết trong nhau
Những khối hình dẫu thứ tự trước sau
một lần đã đau, thời gian nào để xóa ?
Hồng tâm Em dù mở khóa
Nhưng liệu cuộc trần, rộng hẹp, nông sâu ?
Tiếng u…u chưa thể thành câu
Từ miệng thoát ra hóa lời ru ẩn dụ
Sự lặng câm, mất đi cảm thụ
Cái nhiệt cuồng liệu còn ngụ bao năm
Nên ước ao trăm năm ngâm mình giữa bão ?

Nơi ấy… tất cả chỉ là huyền ảo
Người phụ người nhão nhoẹt lương tâm
Đôi khi thật thà muốn tìm một bóng râm
Lại thấy tối tăm, cuộc người xám xịt
Những mãnh vỡ tạo thành đối nghịch
Ngọa dụ đời là mù mịt hanh hao
Cũng muốn cố quên đi, để lại trao
Mà nỗi đau vẫn còn sau trước.
Thôi thì cứ một mình lẻ bước
Với cuộc trần chẳng thể ước điều chi
Chờ một ngày lặng lẻ ra đi
Vào chốn hư vô xá gì được mất
Mảnh vỡ từ nhau- đau…vết hằn phũ chất
Đối diện thực – hư bất lực, chùng chình

Có thể tôi – Em lỡ đi trên ngọn sóng kình.
Cho cái hữu hình thành mảnh vỡ
Dòng sông nào cũng bên bồi, bên lở
Nên không thể nhặt Em từ dang dở đời nhau.




Thụy Du

Nguồn: http://www.nhuygialai.com
(blog: Phố núi và bạn bè...) 




Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên