Powered By Blogger





Wednesday, 18 June 2014

Buồn một tí






Bài cũ của bác Phọt Phẹt thấy hay đăng lại cho vui !


Dạo này hay buồn tê tái và gãi dái bâng khuâng. Biết là chỉ dấu của bên kia sườn đời nên kệ mẹ. Vào cái tuổi trung niên, ngẩng đầu chạm đít bàn thờ, cúi xuống mặt đụng bàn diệu nên rụng rơi nhiều ham hố. Đời cứ như sắp tắt lửa lòng đánh võng với nửa chừng xuân. Mà chả riêng mình mới có nỗi niềm đó mà nhiều bạn tôi cũng vậy. Bằng chứng là chúng hay than trên Phây một cái stt rất lợn mán và vô nghĩa rằng " hôm nay buồn nhẹ.". Địt mẹ, buồn nặng thì tôi nghĩ ngay ra việc đi ỉa. Đời vô nghĩa thế sao?


Hôm nọ về quê lo cái "đệ nhị KỶ NIỆM ngày đi" của cậu út. Nhìn cái cảnh đầu bạc hương khói khóc đầu xanh mà không đành lòng. Bọn đầu đất cháu con chắp tay vái lia chia nhưng mồm lại cười hô hố rồi ngơ ngáo bảo cúng ai. Trông vừa tủi vừa hài. Và xong việc là đi ngay, không dám ở lại dù mai là thứ bảy. Bởi nhẽ sợ đêm đến khóc thầm làm thức giấc giun dế ở chân đê.

Bọn con nít thật sướng. Ấy là thời nay thôi chứ thời tôi thì như chó. Nếu như đời người chia ra làm ba thì thời con trẻ là vô ưu vô đối. Khi trưởng thành và ra dáng trung niên thì đúng là kỷ khắc nghiệt nhất đời bởi những vận động dữ dội để cấu trúc nên một ông người. Đến khi già thì lại như trẻ con thôi. Đừng tưởng người già là đa nghĩ nhé. Hoặc có thì lại giống trẻ con. Thế mới hiểm.

Tôi có anh bạn buồn quanh năm. Tôi không hiểu buồn gì bởi anh có tất cả nhưng thứ mà chúng ta sung sướng. Đại khái như nhà lầu xe hơi, vợ đẹp con khôn, năm tối thiểu cũng xuất dương đôi lần mà du hí. Không hiểu anh buồn gì? Có vẻ như cái sự buồn của anh vừa bí hiểm lại khác người kiêm luôn cả vĩ đại. Mà một người hay " buồn nhẹ" như tôi không tài nào hiểu nổi. Nhưng hôm rồi đến thăm, anh chỉ vào đôi chó đang quay đầu đấu đuôi ngoài vườn làm cái việc đực cái mà thở dài " nhìn chó lẹo nhau tớ cũng buồn" thì tôi mới mang máng ra cái buồn của anh tí tẹo. Eo ơi...

Có vẻ như bọn thi sĩ là chúa hay buồn. Một kiểu buồn rất mất nết như ông Xuân Diệu đã than van " tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn". Buồn vô nghĩa thế mà ra thơ kể thời cũng thánh. Nhưng nếu buồn có nghĩa phát thì thơ thời như cứt ngay. Thật là một lối buồn rối rắm, băm vằm và hư hỏng. Tôi thì buồn có lý đôi khi cũng vô vi. Nói chung nhẹ và nhạt. Thành thử thơ thở ra thì thối, văn phọt ra nát cả hôn hoàng. Nhưng nhất khoát phải buồn thì con chữ mới đánh võng quay vòng được. Vui lên tí chỉ có việc lọ mọ diệu bia rùi hiu hiu cười duyên đong gái. Vãi ra một số thứ nhưng mất sức kinh hoàng. Cứ tự hứa bớt buồn để tìm vui nhưng lại nghĩ đến bọn con bò ò ò réo rắt nên phải cố rặn ra tí gọi là. Buồn đôi khi cũng phò như nhà hát.

Có lẽ tôi phải chấm dứt cuộc chơi ở đây thôi. Bởi càng chơi càng buồn. Biên cốt để tâm thần khuây khỏa nhưng càng ngày càng thấy mỏi mệt nặng đầu. Nhìn người ta hân hoan mà mình tủi phận thì bất công quá. Chưa kể đến vợ khóc con la và thời gian thì tơi tả. Và miếng cơm thấy nặng đầu đũa nhưng nhạt đầu môi. Buồn thôi dồi!

Đời vui hay buồn? Như âm dương thôi. Có thái âm và cả thái dương. Khi cực vui chính là lúc cực buồn và ngược lại. Hai thái cực đó bện vào nhau mà ra cái hỉ nộ ái ố. Nói giản dị đi thì khi đứng trên đỉnh núi người ta thường có xu hướng nhìn về sườn dốc bên kia. Leo lên đã khó, tụt xuống cũng nhọc nhằn. Và để luôn là đỉnh của đỉnh thì chỉ còn nước là trèo tiếp lên. Nhưng đời mấy ai đủ khả năng và bản lãnh cũng như tạo hóa đôi khi cũng không khéo vẽ vời. Là cái nhẽ kiến tạo đỉnh cao luôn ở cạnh vực sâu. Thế mới sầu!


Mấy nay nghe anh Chánh Tín không hiểu cố bơm hay lá cải tích cực vá víu mà buồn cho ảnh quá. Không phải buồn cho cái cảnh ảnh mất nhà và phải ra đường, mà buồn cho cái việc ảnh quá cái lục tuần mà đem nợ đổ cho đời. Khi trên đỉnh cao thì anh hãy đứng lâu nhất có thể mà vẫy cờ huýt sáo. Bằng không hãy từ từ mà tụt xuống. Chứ đem cái quá khứ oai hùng ra để đánh quả với đời rồi nông nỗi trắng tay quả là không hay cho lắm. Tôi hiểu anh muốn trèo lên cao một đỉnh khác nhưng anh quên mất một điều là khi già người ta chỉ có xu hướng đi xuống. Mắt mờ chân mỏi chim héo tay teo, chưa kể đỉnh anh muốn trèo nhiều tráng niên leo còn tướt xác. Rồi tôi buồn hơn nữa khi anh Trung lợn ( Trung Chí ) rên lên trên Phây và tranh thủ bầy ra lá cải cái này:

Các bạn của tôi!

Hôm nay chúng ta đều biết NS Nguyễn Chánh Tín đang lâm nạn! Ai trong chúng ta cũng đã thầm ước mong được gặp người đã thủ vai Nguyễn Thành Luân trong bộ phim nổi tiếng trước đây "Ván bài lật ngửa". 

Ngoài đời, vợ chồng Nghệ sỹ Chánh Tín-Bích Trâm cũng là một trong những cặp đôi biểu tượng của giới nghệ sỹ. Giờ đây, anh đang mắc một lỗi lầm lớn, đó là "quá yêu nghệ thuật" và cả gia đình đang mắc vào vòng xoáy của cơn lốc thị trường… 

Anh và chị sẽ phải ra đường sau khi cầm cố toàn bộ nhà cửa tài sản khi làm bộ phim "Dòng máu anh hùng" cho Ngân hàng. Chỉ còn ít ngày nữa là chúng ta sẽ thấy một ngôi sao điện ảnh Việt Nam qua nhiều thời kỳ rơi vào trạng thái tuyệt vọng trong khi đang mang trong người rất nhiều trọng bệnh. 

Từ trước đến nay, Chí Trung chưa bao giờ dùng ảnh hưởng và tình cảm của mình để kêu gọi các bạn một việc gì tương tự… Nhưng hôm nay tôi khẩn thiết mong muốn các bạn cùng tôi CHUNG TAY GIÚP NS CHÁNH TÍN vượt qua giai đoạn khó khăn này bằng cách gửi những đồng tiền của chúng ta "góp gió thành bão" để anh có thể giữ lại được ngôi nhà của mình hay chí ít ổn định cuộc sống! Tôi cũng đã điện thoại an ủi anh…

Mọi đóng góp, xin gửi thẳng cho NS Nguyễn Chánh Tín theo địa chỉ: Nguyễn Chánh Tín, Ngân hàng TMCP Sài gòn công thương, chi nhánh Thái Bình, TPHCM. Số TK: 000470406001270. Điện thoại của anh Chánh Tín: 0903945503.

Rất cám ơn các bạn đã sẻ chia!



Thì tôi buồn muốn chết. Nó nhang nhác như con voi còi ở bản Đôn - Xiu Bờ Lắc hôm nào. Tất nhiên con voi đâu nhiều hào quang hay giá trị như ngài đại tá Nguyễn Thành Luân dù cả hai đều chơi "Ván bài lật ngửa".

Dân nghệ phải có cái sĩ. Không chỉ là con đĩ mà thôi.

Tôi buồn...

Phọt Phẹt







Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên