Anh trở về căn nhà cũ không em
Hoa giấy rơi như ngày xưa xa lắc
Vẫn nhẹ nhàng như những dòng nước mắt
Rớt nhẹ bên thềm lơ đãng chiều đông
Gió lạnh lùng như ký ức mênh mông
Hoa rơi mãi vô tình trong thinh lặng
Chẳng còn bài thơ đã từng viết tặng
Hoa giật mình, rớt khẽ xuống tay anh
Anh ngậm ngùi vì hoa giấy mong manh
Chẳng giữ được em, dù là chiếc bóng
Và khi đại dương dạt dào cuộn sóng
Anh vẫn là dòng nước lững lờ trôi...
Hoa giấy bây giờ vẫn là hoa giấy thôi
Vẫn bay khẽ trong hoàng hôn lộng gió
Lặng lẽ thả mình giữa không và có
Chẳng biết là mãi mãi hay mong manh
Có lẽ nào chỉ là của riêng anh
Dông bão, lặng yên, ngậm ngùi, tiếc nuối?
Hoa vẫn rơi đẹp như lần hẹn cuối
Như chưa bao giờ biết đến đổi thay
Anh biết mùa đông chẳng còn hoa nữa
Nơi xa vô tận, mình anh đứng giữa
Có cánh hoa nào nhẹ rớt trên tay...
Sưu tầm
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!