Powered By Blogger





Thursday, 31 May 2012

Điểm tin...


                                                                 Hình như nhưng cơ quan chức năng của huyện Học Môn và Thanh Phố dạo này nhiều việc nên không quán xuyến hết mọi việc thì phải. Còn mấy cán bộ thanh tra xây dựng chắc chắn có vấn đề về thị lực nên cái nhà máy bia Vinaken to đoành rộng 9.000m vuông, xây dựng trên mảnh đất 13.000m vuông cũng không nhìn thấy. Không trách gì trong thành phố dạo này của hàng kính mọc lên như nấm. Chỉ khổ cho nhà đầu tư, lúc xây xong thì cũng là lúc các vị ấy mua được kính, nên các vị ấy nhìn thấy và bắt đập bỏ



    Đọc báo mới biết vào dịp cuối năm học tất cả thầy cô giáo, những người đang gắn cuộc đời mình với nghiệp - Trồng người đang bở hơi tai trên " đường đua bất đắc dĩ ". Các bạn ạ, vì danh dự, vì trách nhiệm và vì miếng cơm manh áo thầy cô của chúng ta phải đứng trước hai lựa chọn: Hoặc phải cày cho ra điểm để đạt chỉ tiêu, bộ môn, hoặc bị cắt danh hiệu thi đua. Vì thây cô, vì thành tích hãy cố lên các bạn nghe.


        Qua cuộc gặp trên mạng bạn Lê Diệp Kiều Trang tốt nghiệp thủ khoa chương trình MBA, và hiện đang làm việc tại tập đoàn tư vấn McKiney Mỹ muốn gửi tới chúng ta một thông điệp - học ra học, chơi ra chơi và kiến thức không chỉ đến từ nhà trường. Bạn ấy tâm sự: 
 ....Quỹ thời gian hạn hẹp chỉ cho phép chúng ta chọn làm một ít trong số rất nhiều thứ muốn làm. Nhưng nhìn ở góc độ tích cực thì nhờ vậy mà chúng ta học được cách chọn lọc, ưu tiên những việc mình yêu thích nhất.
     Trong cuộc sống, tôi luôn cố gắng cân bằng giữa việc học và giải trí. Thời còn học ở VN, trong khi bạn bè cùng lớp hầu hết đều đi học thêm, học trước chương trình thì tôi lại được mẹ cho đi học vẽ, hát và tham gia đội tuyển nhảy aerobic mỗi dịp hè. Khi đi du học, tôi thường về nước để thực tập hoặc đi làm tình nguyện viên cho một số dự án khi có thời gian.Tôi chủ trương nghỉ hè là thời gian để học, khám phá một điều gì đó mới trong cuộc sống mà trong năm khó có cơ hội làm. Những kỹ năng có được từ các lớp học ngoài trường sau đó trở thành vốn quý, không chỉ bổ sung cho tri thức mà còn giúp tôi tự tin, bản lĩnh khi đi làm. Tôi thấy bản thân may mắn vì gia đình đã tin tưởng tuyệt đối và... can đảm giáo dục tôi theo cách khác với những gì mọi người thường làm...

      Đọc được tin: " Nhơn Trạch - con rồng phía đông đang chuyển mình " mình mừng còn hơn bắt được vàng.  Cụ rồng ơi, cụ hãy bay lên cho nhà con được nhờ, nhà con có mua miếng đất ở đó đã gần mười năm. Miếng đất đó nhà con mua chủ yếu để làm nhà , nhưng gần mười năm nay chỉ để trồng cỏ, còn nhà thì phải đi thuê. Những nhà xung quanh họ cũng trồng cỏ cụ rồng ạ. Chắc họ nuôi bò nên thấy trồng nhiều lắm, còn nhà con không nuôi bò, thì biết làm gì đây cụ?


    Nhà báo Huỳnh Thế Du viết bài báo " Người trẻ lãnh đạo" không biết là có ngụ ý gì: muốn trách những cây đa, cây đề kiểu sống lâu năm lên lão làng hay là muốn trách và soa dịu bớt sự nóng giận của những người trong thời gian gần đây hay đăng đàn phế phán chuyện con những cán bộ cao cấp của đảng được bổ nhiệm vào những vị trí quan trọng? Thôi, ngụ ý gì cũng được, nhưng muốn nói với nhà báo thế này: họ bất bình cũng có lý của họ, không phải họ không tôn trong giới trẻ đâu, mà họ bất bình chuyện con ông cháu cha. Thực tình thì khi trên chính trường suất hiện một vị lành đạo trẻ họ cũng kỳ vọng lắm. Nhưng chưa kịp kỳ vọng nhiều thì thất vọng đã đến rồi. Thôi thì cứ coi những cô chiêu, cậu ấm được bổ nhiệm vào những tập đoàn lớn là giỏi đi, chưa có kinh nghiệm công tác, nhưng họ cũng có chút kiến thức, vì đã học qua trường này, trường nọ. Họ ngồi đó có người cầm tay chỉ việc mãi cũng quen. Còn như bác bộ trưởng gì đó, trẻ, có trình độ có kinh nghiệm, nhưng chỉ được cái nói hay, làm không hay, mới thăng mà nhiều người muốn giáng rồi. Đấy, thủ tướng Nga mới để cử một bộ trưởng nghe đâu chỉ 29, hay 39 tuổi gì đó, nhưng chẳng ai bất bình cả. Bởi vì ông ta tài năng thực sự. Ông ấy được ngồi vào vị trí đó sau khi ông ấy đã chứng minh cho mọi người thấy tài năng ấy.

         Lại chuyện cây sưa. Một bác thuộc hạng anh chị trong giới sưa tặc sau khi gác kiếm mang về 14 khúc gỗ sưa nặng hơn 100 kg kể: Tôi giấu số gỗ này trong kho cùng với một số loại gỗ khác. Hổng ngờ mấy đứa con  nó báo hại. Hôm có thằng trong xóm tổ chức ăn liên hoan đi bộ đội, cả bọn nó mua một con bò về làm. Không có củi nướng, thế là nó về nhà lấy mấy súc gỗ trong kho chẻ ra nướng bò. Vài ngày sau khi tôi tình cờ mở kho mới phát hiện. Gỗ đã cháy thành tro trắng xóa. Mất của mà lại giấu không dám nói cho ai biết. Tính sơ sơ để nướng con bò ấy thằng con tôi đã đốt cả gần 3 tỉ đồng 
        Bác gì ơi, lấy của rừng, thôi thì phải trả lại cho rừng”. Cũng như bác, tôi cũng tiếc cho bác đây. Mà bác cũng dại, sao lúc đó bác không bán nốt số gỗ đó mùa thêm mấy miếng đất. Bây giờ còn chục miếng đất, và bốn biết thự ở Đà Thành chắc sống tốt bác nhỉ? Thấy gia tài của bác mà tôi cũng muốn bỏ nghề đi làm sưa tặc.
                                                                                       Hoàng Hải


Minh Thiện tốt nghiệp tiểu học



     Thế là cuối cùng Minh Thiện nhà mình cũng tốt nghiệp chương trình tiểu học. Dượng chúc mừng con nghe.. Nhớ có lần dượng nói với con, con đi học còn vất vả hơn dượng đi làm, vì từ thứ hai tới chủ nhật con có ngày nào được nghỉ đâu. Chứ dượng đi làm còn có hai ngày nghỉ cuối tuần. Biết là con cực nhưng dượng cũng phải động viên con phải cố gắng. Có lân đèo con đi học dượng nói, con vất vả đi học hôm nay vì hai trách nhiệm. Thứ nhất con con phải cố gặng học thật giỏi vì để mẹ Bình con vui. Mẹ vất và làm việc, lo tiên bạc cho con ăn học. Thứ hai con là anh hai trong nhà, con phải học giỏi để làm gương cho hai em ( bây giờ là ba rời đấy, vì lúc đó chưa có em Uyên Nhi.) . Dượng nói, con chăm chú nghe và dạ. Dượng tin con từ tiếng dạ ấy.
     Con biết đây, con đạt học sinh giỏi, cả nhà ai cũng vui, và người vui nhất chắc là mẹ Bình. Chắc chuyện du lịch Nha Trang vừa rồi là phần thưởng mẹ Bình dành cho con. Chuyến đi có vui không con? nếu chụp hình thì bảo mẹ Bình tải lên Facebook nghe .  Sả hết mệt nhọc xong, thoải mái rồi, vui cũng không quên nhiệm vụ nghe con. Sắp tới là kỳ thi vào trường điểm,  một thử thách lơn hơn đang chờ con ở phía trước. Con cố gắng vượt qua nghe con. Còn dường thì cũng phải cố gắng làm việc để  có tiền mua quà cho con chứ. Hôm nó mua cho con chiếc bút biết nói, nghe bộ con không thích lắm, chưa biết giờ mua gì cho con đây? Hai dượng cháu mình cùng cố gắng nghe con.
                                                           

                                                             Dượng của con:
                                                                Hoàng Hải

Wednesday, 30 May 2012

Cười tí chơi


Trưa nay xuống nhà xe bệnh viện để về với cu An thì gặp cô bé người Hà Tĩnh. Thấy mình cố bé mỉm cười, đăm đuối nhìn mình và nói: 
   Anh ơi, giờ chưa đụ.
Mình ngượng đỏ mặt, chẳng hiểu em muốn gì nên hỏi lại:
   Sao chưa đụ em?
Cô bé thật thà trả lời:
   Giờ mới có 11h 25, còn 5 phút nữa mới đụ, anh về sớm, bị trừ ABC đó
Mình !!!! bó tay châm Hà Tĩnh. 
Lại nhớ lời một vị chủ tọa trong cuộc họp thôn thủa trước: 
+ Các cụ, các bà phụ lạo đụ cả chưa?
- Đụ cả 
+ Các nam nữ thanh niên đụ cả chưa?
- Đụ lẹ tẻ 
+Các cháu thiếu nhi đụ cả chưa?
- Chưa đụ...
     
                                                Hoàng Hải






                                         

Đôi khi muốn làm giọt sương

                            Ghé nhà Hà Linh chơi thấy entry này hay rinh về đây.....

    Nghĩ giá mà đôi khi cũng được như là giọt sương
lúc bực bội, buồn nản thì tan biến vào đất
rồi  hồi sinh tươi mới trong  an lành, êm ả
ban mai  tinh khôi nhìn đất trời,  chào đón cuộc đời …như là sẽ bắt đầu tất cả…



                                                                                        Hà Linh

      ...Chẳng biết mọi người như thế nào chứ mình nhiều khi cũng thấy mệt vì công việc. Muốn rời xa tất cả và đi đâu đó thật xa, để rời xa áp lực của công việc, xa sự tẻ nhạt, và xa tất cả mọi người. (có lẽ do mình không thích sự đơn điệu, mà thích sự thay đổi. Mình nghĩ mỗi người nên có  ba bốn nghề thì cuộc sống sẽ thú vị hơn). Ừ, cũng muốn làm hạt sương cho dù biết nó là mong manh, ngắn ngủi, nhưng chỉ muốn là hạt sương được hồi sinh khi buồn chán thi tan biến đi, khi vui thì hiện ra mới mẻ trong ban mai.
       Vẫn biết là hạnh phúc là được là chính mình, nên vẫn nhủ lòng hãy sống như mình muốn nhưng sao cứ thấy lòng nặng trĩu, muốn hay không muốn cũng nhuốm bụi trần.  So với sông núi thì đời người cũng chỉ giống như hạt sương, so với thiên nhiên trường tồn mình quá nhỏ bé và vô danh. Mình thật tham lam, vừa muốn hòa nhập vào cuộc sống để tận hưởng hết mọi cung bật của nó, đồng thời lại muốn mình miễn nhiễm cái thói đời cho trọn cái   " Tôi " 
Sống như sen thiệt không dễ, mình chẳng bao giờ vươn tới, nên thấy làm hạt sương có lẽ dễ hơn vì nó ngắn ngủi bạn Hà Linh nhỉ...........

                                Sưu tầm:
                    Hoàng Hải















Trăn trở tuổi 35...

                


                                              
        35 tuổi anh vẫn là anh, chưa xác định cho mình một chỗ đứng trong xã hội, chưa tạo dựng cho mình một sự nghiệp vững chắc. Đôi khi anh tử hỏi mình hơn 10 năm sông ở nước Nga anh đã và đang theo đuổi điều gì? Nhìn lại anh thấy mình đã trưởng thành, đã có những cuộc phiêu lưu, những cảm xúc mạnh mẽ, đã làm sai nhiều chuyện, nhưng cũng có những thành quả. Có hạnh phúc rồi cũng có những mất mát, những khổ đau và những thất bại ê chề. Thực trăm phần anh không hề ân hận điều gì cả. Nếu có thể quay ngược thời gian để anh được sống lại những ngày qua thì anh vẫn muốn lấy những điều đó đem lấp đầy những khoảng trống trong cuộc sống của mình. Và nếu có thể anh chỉ muốn thêm vào đó điều mà lúc nào bố mình cũng mong mỏi nơi anh, cùng là điều mà anh thấy thiếu và không can tâm bỏ cuộc - đó là hoàn thành ước mơ tuổi trẻ của mình. Được như thế anh sẽ cảm thấy trọn vẹn, anh sẽ thấy thỏa mãn. Nếu không tất cả đó chỉ là cuộc sống thủ thường, là giấc mơ con trong giường chiếu hẹp.


        Bây giờ anh lam lại có muộn không em? Em còn nhớ đã có lần em hỏi anh, tai sao ở bên ấy anh không học lấy một trường đại học? Quả thực lúc ấy anh không biết giải thích thế nào cho em rõ. Đúng là anh rất khó nói khi đang nghĩ điều gì trong những phút giây như thế. Đúng hơn là anh vẫn chưa hình dung được đâu vào với đâu. Anh sợ lại thất bại. Có những lúc anh đánh mất cơ hội. Có những lúc anh không vượt nổi chính mình. Hoàn cảnh, chuyện vợ chồng, cuộc sống mưu sinh đã không cho phép ý nghĩ của anh bay xa.


      Nhưng bây giờ có Huyền quản lý việc buôn bán, có sự động viên của Bố và em, cùng với sự quyết tâm của mình anh đã quyết định làm bước ngoặt trong cuộc sống và lựa chọn con đường đi tiếp của mình. Trong trí tưởng tưởng mơ hồ nào đó anh vẽ nhưng bức tranh khác nhau... Về lại Việt Nam, quay lại nước Nga, trường đại học. Những năm tháng vừa học vừa làm, tốt nghiệp ra trường, rồi trở về quê hương, làm ở một công sở nào đó để góp một phần công sức cho xã hội, làm giàu cho bản thân. Mặc dù những ước mơ này của anh có thể gọi là nhỏ bé, manh mún và có thể khiến người khác buồn cười nhưng anh biết rằng nó không dễ gì đối với anh, anh biết rằng ước mơ của anh sẽ tìm ra lối vào một cuộc sống lớn
      Hà ạ, chuyện gì sẽ sảy ra trong cuộc sống của anh?  - Anh không phân vẫn nữa. Cho dù nó dẫn anh tới đâu, nhưng anh chì còn biết nhìn về phía trước, đường quay lại sẽ không có. Đúng, anh không biết quay đầu. Anh sẽ chỉ đi về phía trước và anh biết em sẽ mãi mãi là người động viên, cổ vũ trên những bước đường đầy gian nan, khó nhọc anh phải đi qua.

                                        Thư gửi em gái ngày 02/05/2003
                                                                                     Hoàng Hải








                                                     

Tuesday, 29 May 2012

Bánh hẹ chiên dòn


     Hôm nay tự dưng mẹ thèm nên bày trò làm bánh cùng cu Tin. Không có bé An nên mẹ đành phải nhờ Tin xếp lá chuối lên thớt. Nhìn cu cậu làm cũng đảm đang ra phết.Bánh hẹ làm không khó chỉ hơi tốn công để nhồi bột và bắt từng chiếc bánh nho nhỏ xinh xinh rồi đem hấp. Về phần bột có người dùng bột gạo, có người dùng bột há cảo, dùng bột há cảo chiếc bánh ăn dai dai ngon hơn dùng bột gạo vì bột gạo chiếc bánh hơi bở.
 
      Đây là một món bánh của bà con người Tiều hay làm vào dịp cuối năm để cúng rằm.
      Còn mẹ thì dùng bột nếp,bột gạo và bột mì. Hazz...,nhồi bột mỏi cả tay.Mệt nhưng vui. Khi nào con trai mẹ về,mẹ sẽ làm cho con ăn nhé.

    

                              





   Và công đoạn cuối cùng là đem bánh hẹ hấp chín đem chiên giòn ăn kèm với nước mắm tỏi ớt sẽ rất tuyệt.
    Hình em bé gái anh Tin nặn đó. Đẹp không con?


             
Mẹ Tâm



    
                                               



.


Cây bàng bên dòng sông Đồng Nai



Anh có biết cây bàng bên dòng sông Đồng Nai
Đã viết bao nhiêu lá thư tình
Gửi xuống lòng sông
Chờ đợi?
Con nước cứ cuốn trôi mất niềm hy vọng
Mong manh - như tình yêu của em.

 


Anh có biết cây bàng bên dòng sông Đồng Nai
Đã khóc bao nhiêu giọt nước mắt ?
(Nỗi đau thật ra có hình hài)
Mỗi trái bàng rơi là mỗi lần se thắt
Sông vẫn vô tâm nhận chìm tất cả
Và im lặng - như anh.

Anh có biết cây bàng bên dòng sông Đồng Nai   
Mải miết dang rộng vòng tay
Rợp mát khúc sông này
Để nhận về chút hững hờ gió thổi
Chút hững hờ đủ làm run rẩy
Đủ làm trái tim đau
Em vẫn hiểu từ lâu
Chỉ biết dang tay thì làm sao giữ nổi
Khi tình yêu cần ích kỷ cho mình!

Anh có biết cây bàng bên dòng sông Đồng Nai
Mặc mùa hạ ghim nghìn mũi tên mưa
Mặc mùa thu những lá thư vàng úa
Giọt nước mắt theo mùa đông cằn cỗi
Vẫn âm thầm khắc khoải
Nuôi dưỡng ngọn lửa xanh
Đợi mùa xuân để bừng cháy trên cành
Như tình yêu em dành cho anh
Đâu chỉ vài ngày...

Anh có biết cây bàng yêu dòng sông Đồng Nai?
Mà dòng sông cứ xuôi về biển cả
Không hiểu nổi một điều nghiệt ngã:
Phía xa khơi sẽ tan mất chính mình.

                                                        Khương Hà 

      Bàng đã cho ta bóng mát, lá dùng để gói xôi và quả chín ăn được, nhân bùi bùi thơm thơm…Cây bàng đã sừng sững nơi đây qua nhiều năm tháng, luôn theo bước em mỗi buổi đi về… Nó là hình ảnh gắn liền với tuổi nhỏ của em, gắn liền với hình ảnh mái trường thân yêu của em. Khi những cây phượng nở bừng sắc đỏ, sân trường lặng ngắt, vắng tiếng cười đùa, hò reo quen thuộc. Cây bàng như ủ rũ, như buồn nhớ. Nó đứng bơ vơ, lặng lẽ trong sân trường...
    
Rồi khi tiếng trống khai trường giục giã, một năm học mới bắt đầu. Cây bàng như khởi sắc, hân hoan. Nó đong đưa những chiếc lá xanh thẫm, xen lẫn vài chiếc lá ươm vàng, tô điểm thêm những chiếc lá đã bắt đầu ngả sang đo đỏ. Nó như khoác chiếc áo hoa mới, nó vẫy muôn nghìn cánh tay chào đón những dáng hình quen thuộc và chen lẫn trong tán lá đầy màu sắc ấy, lấp ló những trái bàng, vàng mơ - ngòn ngọt - bùi bùi.....
                                                    
                                                       Sưu tầm 
                                                      Hoàng Hải

Những cây cầu lạ ở Việt Nam









                                  Cầu này ở đâu ta?
                               Cầu này cũng khó tìm nữa.....
                               Em chả dám qua cầu này! Vợ em bỏ em liền.....
                               Nhiều chị bị chồng bỏ khi qua cầu này...

                               Cầu nay khi qua chị em phải ôm dép mà chạy......


                                              Sưu tầm.
                                             Hoàng Hải












Đêm mưa nhớ em và con..




  Định Quán mùa nay hay lạnh về đêm. Xa em và con nên đêm có thể lạnh hơn. Mùa mưa hình như chưa đến, nhưng những cơn mưa đêm đã về mời gọi. Đã ba đêm anh nằm nghe mưa, và mưa ru anh ngủ.
        Và đêm qua mưa nên sáng nay không khí trên phố dường như trong trẻo hơn, mùi cao nguyên bát ngát chơi vơi, mùi hương Điều nồng nàn đến lạ..Một chút nắng nhưng vừa đủ ấm, hòn Ba Chồng vẫn đứng đó chênh vênh, tấp nập những vòng xe lăn vội vã, tinh khôi những tà áo trăng.. Ra khỏi nắng, vào bất cứ bóng râm nào, anh chìm vào cái mát lạnh sao xuyến, chám đến tận tâm hồn, khơi gợi cả miền ký ức..  
       Thành phố này chứa trong nó ít nhiều kỷ niệm,cảm xúc của vợ chồng mình từ ngày em theo anh về đây công tác,gần 2năm qua. Là nơi ngày 2 buổi đi làm,nơi tìm kiếm một giấc mơ, nơi tạm thời cho bước đầu lập nghiệp, nơi gieo hình hài sự sống, là chốn nương náu tìm chút bình yên mà ta không tìm thấy ở chốn Sài Thành , nơi quê mùa chân chất,khoáng đạt, êm đềm giống chốn trời Âu ngày nào hai đúa mình còn lưu trong hoài niệm, nơi đủ đầy tình người mình nhớ. Với anh có lẽ nó như là một chốn để quay về hơn là một nơi tìm đến. Em ở Sài Gòn có nhớ nó không em?
        Như mới hôm qua, gần 6 năm anh được yêu em, gần 3năm được là bạn đời của em, sánh bước cùng em trên con đường đời vốn không bằng phẳng lại quá nhiều khó khăn, thử thách. Đôi lúc anh còn giận mình đã làm em khổ lây. Làm em bật khóc.Nhưng em không mảy may phân vân, không bao giờ ân hận. Anh nhận được sự sâu lắng từ tâm hồn, sự đồng điệu trong nhịp chân đi, trong suy tư về cuộc sống, trong niềm tin về hiện tại, trong hy vọng ở tương lai, từ ánh mắt, nụ cười em dành cho anh mỗi ngày ta sống.
         Tình cảm đơn sơ của vợ chồng mình là tất cả những gì chúng ta có cho nhau, nó không cao xa nhưng cũng không dễ có. Mặc cho mọi người hoặc mải miết kiếm tìm những gì lấp lánh, hoặc đang ôm ấp những kỷ niệm đau buồn, vướng víu với những tham vọng lớn lao. Với tình yêu em, anh tìm thấy lẽ sống đơn giản, mạnh mẽ hơn lòng bao dung, độ lượng với người, cả với mình, anh thấy mình lớn hơn, mạnh mẽ hơn, anh thấy mình hạnh phúc.
          Giờ đây anh còn thấy mình thật giàu có, không phải vì những gì thuộc về vật chất,mà là vì lúc nào anh cũng có em và những đứa con. Em và các con là lý do anh cố gắng không ngừng, để anh ngạc nhiên về chính mình trong hành trình sống cùng em, còn vì ý nghĩa của đời anh là làm cho em hạnh phúc. Anh tự hào có được em trong cuộc đời anh! Tình yêu anh dành cho em mãi vẹn nguyên như ngày đầu. Hôm qua, hôm này, ngày mai, hay bất cứ ngày có em, là những ngày tình yêu, ngày hạnh phúc tình vợ chồng bền chặt, không bao giờ thay đổi. Anh yêu vợ của anh nhiều lắm.

                                                            Hoàng Hải

Monday, 28 May 2012

Hoa cỏ quanh nhà...





                                                                        Hoàng Hải



























Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên