Tôi sinh ra- nợ đất trời
Nợ ơn cha mẹ, nợ đời cưu mang
Nợ đêm một ánh trăng vàng
Nợ bình minh nắng, nợ hoàng hôn mưa
Nợ thầy- hai chữ kính thưa
Nợ thêm bè bạn bốn mùa rong chơi
Nợ em- từ độ tim vui
Nợ bờ môi- để tôi phơi cuộc tình!
Hình như tôi nợ chính mình
Nên đang vui, bỗng thình lình buồn hiu…
Biết đâu lỡ có một chiều
Nợ chưa trả hết- “chơi chiêu” chạy làng!!!
Văn Châu
-----------------------------------------------------
Nguồn: http://www.nhuygialai.com/
(blog: Phố núi và bạn bè...)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!