Ai cũng hơn một lần
Lặng thầm đau
Nỗi đau đồng loại
Đừng thấy em
Im lặng
Anh nghĩ em là thạch cao
Không tim không não
Đừng thấy em làm việc trên những nhà cao tầng
Với chiếc áo choàng trắng
Anh nghĩ em không biết đau
Nỗi đau chung
Anh làm sao biết được
Chiếc áo blouse em mặc
Khi em chưa mặc vào
Áo chỉ là áo
Nhẹ tênh
Khi em mặc vào
Chiếc áo ấy không còn là áo nữa
Là nỗi đau
Là những giọt nước mắt lặng thầm chảy ngược về tim
Là những đêm dài em thức trắng
Căng mắt nhìn màn hình của máy theo dõi nhịp tim
Canh từng nhịp tim đập
Cho bệnh nhân giấc ngủ yên lành
Là nỗi chơi vơi
Trước sự ra đi mãi mãi của một con người
Dù em đã cố gắng níu lại
Nhưng y học đã thất bại
Là sự chông chênh của tâm hồn
Trước một tai biến mà bác sĩ không hề mong muốn
Các tai biến
Vẫn xảy ra với mọi ngành nghề
Đối với em tai biến là tính mạng con người
Dù em đã cẩn thận hơn cả mức cần
Tai biến vẫn cứ đến
Tai biến ấy
Đã cướp mất sự sống của bệnh nhân rồi
Anh ơi!
Em xin anh đừng trách vội
Xin anh hãy hiểu em thêm một chút
Một chút thôi
Anh hãy thử một lần
Một lần thôi
Một lần đặt mình vào vị trí của em
Anh sẽ thấu hiểu trái tim
Của người mặc áo choàng trắng
Đành rằng
Vẫn còn đâu đó những con sâu
Làm bại hoại danh dự cùa mình và đồng nghiệp
Ở đâu cũng có những con sâu như thế
Anh đừng vì những con sâu bẩn thỉu
Nỡ phủ một màu xám xịt
Làm vấy bẩn đôi mắt mình
Em xin anh hãy một lần
Đặt đôi kính đen xuống đất
Và nhặt lên
Một ánh nhìn
Thân thiện bao dung
Một ánh nhìn
Thấm đượm tình người
22/10/2013
BS. Lưu Ngọc Giang
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!