Ba kê cái bàn con và chiếc ghế nhỏ giữa vườn để ngồi dịch
sách và viết nhật ký. Vườn hôm nay bên trên đầy nắng, còn bên dưới những tán lá cây, những
thảm cỏ vẫn còn đậm sương và hơi ẩm vì hôm qua trời mưa. Mùa hè năm nay thật lạ.
Đã cuối tháng sáu rồi mà tiết trời vẫn còn lạnh. Những ngày nắng tràn, ủ đầy
hơi ấm như thế này thật là ít ỏi. Mùa hè
rồi sẽ đi qua nhanh lắm.
Nghĩ thật lạ, ngày
hôm qua trời còn mưa sối xả thế mà hôm nay trời đã nắng chói chang, tựa như nỗi
buồn và niềm vui hoà lẫn vào nhau,
quay vòng chuyển đổi. Có những ngày cuộc
sống thật nặng nề, long buồn nặng trĩu. Người cảm thấy mệt mỏi, lưng đau, bạn
bè đàm tiếu và chẳng có ai cho một lời chia sẻ, động viên. Muốn cắn, muốn thét
gào. Nỗi đau tinh thần hay đời thường chẳng bao giờ dễ chịu. Nỗi đau sinh ra
công kích, nỗi đau sinh ra thèm khát đập phá. Lại có những ngày thể xác ta bừng
tình, tâm hồn rạo rực. Như hôm nay ba rất vui mặc dù ba đang nghĩ về mất mát và
cô đơn. Con đã nghe câu chuyện kể về chàng trai
đến đất nước của hình ảnh chưa? Có lẽ ba là chàng trai đó. Mười bốn năm
xa cách ba đánh mất biết bao nhiêu cảm xúc với quê hương, gạt qua hết bao tình
cảm người thương. Rồi đến một ngày ba mệt mỏi, ba kiệt sức, ba dừng lại, quỳ gối
và gục ngã bên đường. Khi tỉnh dậy ba thấy mình nằm trong bệnh viện và bên cạnh ba là những thiên thần áo trắng. Lời
đầu tiên họ nói với ba là chúc mừng ba
trở về từ cái chết.
Tám tháng trời nằm
viện cho ba biết trân trọng thêm nhiều điều trong cuộc sống, luc cận kề bên cái chết
ba mỡi nhận ra mình đang lạc long giữa đường
đời và ba muốn được quay về. Có lẽ chẳng
có cảm cảm súc nào tha thiết và thôi thúc mạnh mẽ hơn cảm xúc đó. Chỉ còn mấy
ngày nữa thôi ba sẽ tạm biệt nơi đây về lại quê hương, về với ngôi nhà của
mình, về với người than ruột thịt, với bạn bè, với con gái Thảo Linh
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!