Thưa ông giáo sư,
Vài tuần nay câu chuyện thủ khoa Đại học Y khoa Hà Nội Nguyễn Hữu Tiến - 29,5 điểm, trong khi những thí sinh khác 27 điểm phải đành gác mộng học y - được báo chí quan tâm quá mức. Tôi không muốn quan tâm vì nhiều lẽ. Nhưng hôm nay đọc báo thấy giáo sư khuyên Nguyễn Hữu Tiến cần nhập ngũ, tạm gác bút nghiên, nên tôi xin có vài lời tâm sự với ông, vì ông đã từng là đại biểu nhân dân lo cho văn hóa, giáo dục thanh thiếu niên, nhi đồng đất nước này.
Thưa ông giáo sư,
Không biết thời của ông ở tuổi thanh niên, trong khi các bạn ông vào chiến trường để lo cuộc nội chiến nồi da xáo thịt đồng bào của mình, thì ông có cầm súng vào chiến trường như bạn của ông không, mà nay thời bình, ông lại muốn một thủ khoa, mà không phải thủ khoa ngữ văn Việt - và tôi chắc rằng, trong mọi thời đại, mọi quốc gia trên quả địa cầu này điểm tuyển thấp nhất của y khoa luôn cao hơn điểm tuyển cao nhất trong ngành ngữ văn của ông đã từng làm - lại phải lên đường nhập ngũ trong thời bình. Theo như tìm hiểu của tôi thì năm từ 1971 đến 1974 ông đang nghiên cứu tiếng Việt, lúc ấy ông ở lứa tuổi hai mươi.
Cái cách phát biểu của ông làm tôi nghĩ rằng, ông hiểu rằng học y khoa cũng nhẹ nhàng như không cần phải học khi học ngữ văn Việt, thưa ông.
Thưa ông giáo sư,
Hằng ngày ông chắc có đọc báo? Ông có thấy hiện nay nước Việt không thiếu thanh niên đang bị tha hóa đạo đức cướp, trộm, hãm hiếp, giết người? Môi trường quân đội là môi trường kỹ luật tốt nhất để cải hóa con người. Vậy sao không tuyển những thanh niên thất nghiệp, hư hỏng để tòng quân, vừa hợp lý, vừa lại tạo cho những thanh niên hư hỏng có cơ hội trở thành người tốt, trong lúc hòa bình, mà đi gọi nhập ngũ một thanh niên tốt, có khả năng như Nguyễn Hữu Tiến? Dù ông có đem luật ra để lý luận, nhưng liệu lâu nay đất nước chúng ta có được thực thi luật đúng chưa?
Thưa ông giáo sư,
Một số ý kiến cho rằng, nhà Nguyễn Hữu Tiến nghèo không đủ khả năng cho Tiến học y khoa, có thể. Nhưng tôi không rõ là với một thí sinh thủ khoa trường y, liệu có học bổng toàn phần cho Tiến ăn học, nếu Tiến giữ được học lực giỏi trong những năm học y không? Nếu có thì lý do nhà nghèo là không thuyết phục, phải không ông?
Nếu không có học bổng toàn phần cho Tiến học y khoa, thì tại sao, Hoa Kỳ họ sẵn sàng cho học bổng toàn phần cho bất kỳ thí sinh xuất sắc ở bất kỳ quốc gia nào trên thế giới để học hết những năm đại học, mà nước ta, chỉ lo cho thanh niên ta lại không làm được? Lẽ ra câu hỏi này chính ông phải lo cho thanh, thiếu niên nhi đồng nước Việt đúng hơn là ông khuyên Nguyễn Hữu Tiến nhập ngũ, phải không ông?
Thưa ông giáo sư,
Nếu ông khuyên Nguyễn Hữu Tiến nhập ngũ, vậy tôi xin hỏi ông như thế này, ông thử đặt vị trí ông là cha của Nguyễn Hữu Tiến để xử lý trường hợp này, thì ông có cho Tiến đi nhập ngũ không? Chắc rằng, ông sẽ trả lời là ông sẵn sàng cho Tiến nhập ngũ, nếu ông là cha của Tiến? Nếu vậy, tôi xin hỏi thêm câu nữa, ông có mấy người con, và với tuổi ông chắc chắn con của ông đã nên bề gia thất, và trong số con ông có, có đứa con nào của ông đã từng nhập ngũ không? - nếu con ông toàn con gái thì xem như câu hỏi này không đáng để quan tâm.
Thưa ông giáo sư,
Chúng ta già rồi, đầu chúng ta đầy sạn, vì đã trải qua lắm sóng gió cuộc đời. Một sự kiện bất hạnh lớn trong đời đến với tôi và ông nó không tác động lớn đến chúng ta, không làm tôi và ông khủng hoảng tinh thần, không làm tôi và ông phải suy sụp. Nhưng với một thanh niên trẻ chưa bước vào đời như Nguyễn Hữu Tiến, vừa mới có một hạnh phúc lớn, không chỉ lớn mà vô cùng lớn - đậu thủ khoa trường Y có điểm chuẩn đầu vào cao nhất nước trong hoàn cảnh nghèo - lại rơi vào bi kịch, không được đi học, mà phải gác bút nghiên vào lính. Trong khi bao nhiêu người cùng lứa nhởn nhơ ngoài đời để phá hoại, thì liệu Tiến sẽ khủng hoảng tâm lý đến độ nào, mà ông phải lên tiếng như xát muối vào vết thương lòng của một thanh niên như thế, thưa ông? Làm công tác văn hóa, giáo dục thanh thiếu niên nhi đồng, lo cho quốc gia đại sự bao nhiêu năm, tôi chắc rằng ông hiểu điều này hơn tôi?
Chắc ông đã từng có cảm giác hạnh phúc của bậc sinh thành khi nghe tin con mình đậu đại học? Nếu con ông đậu thủ khoa đại học y thì niềm hạnh phúc ấy sẽ đến đâu thưa giáo sư? Sao ông nỡ lòng cướp đi niềm hạnh phúc ấy của các phụ huynh của Tiến, những người cùng khổ của xã hội đang hy vọng con mình sẽ đổi đời cha ông của nó. Ông đem Tiến ra làm vật tế thần như thế, ông có nên xem lại mình đã đúng chưa?
Tiện đây, tôi cũng xin thưa ông và một số trang báo rằng, đừng đẩy trẻ vào bi kịch bằng sự thiếu hiểu biết của mình bằng những bài báo, và những trả lời phỏng vấn rẻ tiền như bài báo trên. Thiết nghĩ, không có những bài báo và những trả lời phỏng vấn như trên xã hội Việt Nam sẽ tốt đẹp hơn.
Thưa ông giáo sư và một số trang báo chí,
Tôi viết ngắn, mong ông và báo chí hiểu nhiều - mà tôi chắc rằng ông giáo sư phải có tầm hiểu biết nhiều hơn tôi, vì ông là giáo sư - đừng đẩy xã hội mất cả văn hóa và giáo dục thực sự bằng những phát biểu kiểu dân vận, chạy theo phong trào và vô trách nhiệm với nền văn hóa và giáo dục nước nhà như thế.
Coppy từ blog BS HỒ HẢI
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!