Ngọn đuốc Lê Văn Tám,
Ít ra là một thời,
Từng là ngọn đuốc sống,
Thắp sáng tim nhiều người.
Thế mà ngọn đuốc ấy
Do người ta phịa ra,
Coi như một chuyện nhỏ,
Lừa cả dân tộc ta.
Anh hùng Nguyễn Văn Bé
Bị giặc bắt, hy sinh,
Diệt hàng chục tên Mỹ,
Cả dân tộc tôn vinh.
Nghe nói anh hùng ấy
Chẳng hy sinh tẹo nào.
Chiêu hồi, rồi qua Mỹ,
Làm tẽn tò đồng bào.
Cùng thời gian, lịch sử
Hé lộ nhiều “chiến công”,
Nhiều “anh hùng”, tưởng thật
Mà hóa ra lại không.
Tính tôi, các bác ạ,
Rất cả tin xưa nay,
Và đã tin không ít.
Giờ ngẫm thật đắng cay.
Trót dại, lừa người khác
Thì xin lỗi chứ sao.
Thế mà ông nhà nước
Im lặng là thế nào?
Vậy thì kể cũng khó
Người khác lại tin mình.
Thậm chí cả khi họ
Cả tin và có tình.
413 - Thái Bá Tân
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!