Ngoài hiên, tiếng mưa rơi tí tách va vào những tàn cây tưởng chừng như oà vỡ một sáng sớm tinh mơ. Cuộn tròn trong chăn ấm cùng với người mình yêu thật là hạnh phúc.
Bỗng chuông đồng hồ reo lên báo hiệu một ngày làm việc mới. Em quơ tay tắt và nằm kề sát đầu tựa vào vai anh để tận hưởng một buổi sáng an lành. Năm phút vẫn chưa muốn chui ra khỏi chăn ấm và lòng thầm nghĩ giá như có một điều ước em sẽ ước giây phút này kéo dài mãi . Nhưng điều ước thì chỉ có trong truyện cổ tích như Cô Bé Lọ Lem gặp chàng Hoàng Tử.
Lòm còm bật dậy, khởi động vài ba động tác Yoga cơ bản mà đã được học trong suốt một tháng qua đem lại cho cơ thể một sức khoẻ dẻo dai.Và em chỉ mong nếu anh hằng ngày ở nhà em bắt anh phải tập cùng em để sức khoẻ của anh sẽ được tốt hơn. Cuộc sống mưu sinh đã đẩy dần chúng ta đi quá xa và không còn quan tâm lẫn nhau hơn trước mà thay vào đó là con cái và những xã giao bắt buộc phải có.
Những ngày như thế này em chỉ muốn chúng ta ở bên nhau, cùng thư giãn và bỏ lại sau lưng những nhọc nhằn lo lắng. Ngày tiễn anh về phố núi là một ngày mưa tầm tã, một ngày kỷ niệm của hai ta và là một ngày thiêng liêng nhất mà ba mẹ đã ban tặng cho em. Mưa âm thầm hoà lẫn vào những giọt nước mắt. Lòng nghe sao mặn đắng và xót xa khi bên tai văng vẳng tiếng con trẻ gọi ba ơi mỗi khi đêm về. Chỉ mình em lặng lẽ ngồi đếm những giọt sầu nặng trĩu và thầm mong nhanh tới ngày gia đình đoàn tụ.
Sẽ chóng mau phải không anh? Hãy cùng em đi tiếp quãng đường còn lại và nhất định chúng ta sẽ thăm lại nơi có nhiều kỷ niệm. Sẽ có một ngày nhất định chúng ta sẽ quay trở lại anh nhé....
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!