
Tủi quá.
Buồn quá.
Chẳng lẽ anh là người thực sự như vậy sao?
Nhìn các con vô tư khi bây giờ không nhớ ba mình là ai sau mấy ngày. Không bé nào nhắc đến ba trước khi đi ngủ. Bởi lẽ những cuộc điện thoại mà hằng đêm em gọi bây giờ em dường như không muốn gọi nữa. Cũng bởi lẽ vì anh. Em buồn cũng chỉ vì câu nói bông đùa thường xuyên của anh. Em ghét anh. Ghét đến mức không muốn suy nghĩ về anh một giây một phút nào nữa cả. Chỉ thương thân mình làm lũng vất vả không biết vì ai? Vì lẽ gì?
Chỉ biết cố gắng để con sau này có cơ sở học hành xa hơn bên ngoài. Em thiệt nghĩ, một người nếu biết và hiểu cảm xúc của vợ mình thì quả thật hạnh phúc. Những nếu một người không biết quan tâm đến cảm xúc của vợ mình như thế nào thì người ấy cần phải xem lại

Đã từ mấy năm nay không có anh em cũng đã là người mẹ, người ba. Thêm quãng đời còn lại cũng âu là lẽ thường của xã hội. Nói vất vả vậy em cũng đã quen từ cái ngày đồng ý với những quyết định của anh. Có thể em sẽ mất anh, những cơ họi của anh, nhưng em không thể nào ích kỷ cho riêng mình được. Em chỉ mong anh là chỗ dựa tinh thần vũng chắc cho mọi phiền muộn trong em và là người ba gương mẫu với các con.
Vài dòng muốn gửi cho anh nhưng không biết anh có muốn đọc và suy ngẫm hay không, nhung hy vọng và hy vọng anh sẽ thay đổi.
H.T.T. Tâm
Sài Gòn 16/07/2013
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!