Nghĩ về mình tháng
10, mình chợt nghĩ có lẽ giống rừng thu rụng lá, lặng lẽ, và trống trải.
Định quán vào tháng mười vời ngày mưa ngày nắng đan xen. Nắng hay
mưa thì dòng đời vẫn xô nhau chảy, ngả đường về khi vắng khi đông . Có đôi khi bầu trời cao trong vắt, cái nắng chói chang làm mình
ngao ngán, mệt mỏi, cái thâm trầm, ướt lạnh của mưa lại làm lòng mình
bâng khuâng, phấn chấn
Mưa sối sả quãng đường quê, mưa rải rộng bến
phà, mưa ùa lên mọi hẻm nhỏ, mưa ru cánh rừng chiều. Thi thoảng bắt
gặp những tà áo trắng phong trần về dưới mưa thèm được trờ về tuổi học
trò thủa trước.
Đôi khi mình chẳng thể nào quên đi nỗi nhớ. Và
đôi khi mình muốn hét lên thật to để ai đó biết rằng mình yêu ai đó
nhiều lắm, nhớ ai đó nhiều lắm, ai đó biết không?Những chiều mua thu se
lạnh, đôi khi mình một mình với ly cà phê ngồi nhìn mưa rơi , nghe thơ
ai veo vẻo hợp với tâm trạng của mình:
Sáng nay ngồi quán uống cà phê
Lặng lẽ nhìn mưa, mưa rơi rơi.
Mưa ơi thôi nhé đừng rơi nữa.
Bởi lẽ hồn tôi ướt lắm rồi !
Sáng nay ngồi quán uống cà phê
Lặng lẽ nhìn mưa, mưa rơi rơi.
Mưa ơi thôi nhé đừng rơi nữa.
Bởi lẽ hồn tôi ướt lắm rồi !
Đôi khi mình mình về dưới mưa, đôi khi năm vo tròn trong chăn mắt nhìn
tivi , tai thì nghe tiếng mưa rơi, còn hồn thì để tận mãi Sài Gòn. Nói
chung tất cả cho tháng 10 nhung nhớ.
Ngày em đi, con phố ấy im lìm
Thôi rộn rã rồi chìm vào quên lãng
Bầu trời đen, không còn vệt sáng
Gió lạnh lùng mặc kệ lá buông lơi.
Ngày em đi, con phố ấy im lìm
Thôi rộn rã rồi chìm vào quên lãng
Bầu trời đen, không còn vệt sáng
Gió lạnh lùng mặc kệ lá buông lơi.
Yêu tháng 10 lắm và không buồn đâu nhé. Dòng đời vẫn vội vã, trong bon
chen vất vả ai đó gửi cho mình chút hờn ghen. Ghét sao mà ghét thế.
Bỗng dưng thấy nhớ, không nhớ ai đó đâu nhé, pmà là nhớ mẹ. Mẹ ra bắc
đã gần tròn hai tháng và mình một mình cũng ngần ấy thời gian. Mẹ sắp
vào chưa mẹ? Ngoài bắc đã lạnh chưa mẹ? Ở trong này con nhớ mẹ nhưng đã
quên mùa đông....
Ở trong này không có mùa đông nhưng có những chiều nổi gió. Gió mang đến một chút lành của mùa, mang đến cái cảm giác mát mẻ và xua đi cái nóng khô người. Bên lề đường, sâu trong từng cánh rừng Giá tỵ xào xác màu lá vàng rơi. Gía mà có thể tung lên trời từng bụm lá, thành mưa bay bay trong gió tháng 10. Gió mang hương của rừng vào phố, và mang nối nhớ về ai đó đi xa. Ai đó ơ, ai đó đi xa và để lại đây một trời kỷ niệm.
Ở trong này không có mùa đông nhưng có những chiều nổi gió. Gió mang đến một chút lành của mùa, mang đến cái cảm giác mát mẻ và xua đi cái nóng khô người. Bên lề đường, sâu trong từng cánh rừng Giá tỵ xào xác màu lá vàng rơi. Gía mà có thể tung lên trời từng bụm lá, thành mưa bay bay trong gió tháng 10. Gió mang hương của rừng vào phố, và mang nối nhớ về ai đó đi xa. Ai đó ơ, ai đó đi xa và để lại đây một trời kỷ niệm.
Nếu kỷ niệm chỉ là những con đường
hay bến phà, nơi mà ta đã đi qua, thì lâu rồi ai đó đã không quay về
đường cũ bến phà xưa.Nhưng sao những con đường, bến phà kia, kỷ niệm ấy
vẫn trải dài và hiển hiện trước mắt mình không chịu rời xa, để từng
chiều mình dong ruổi theo gió trong hoàng hôn, trong cả mưa như để kiếm
tìm ai?
Cứ thức khuya là thấy buồn mênh mông. Muốn để lại gì đó cho tháng mười, mong cho tháng 11 sẽ ít nỗi buồn hơn. Một tháng 10 đã sắp đi qua, gửi lại cho ta sự hoài cảm nhẹ nhàng, trong một trời rời rợi nhớ. Tạm biệt nhé tháng 10.
Cứ thức khuya là thấy buồn mênh mông. Muốn để lại gì đó cho tháng mười, mong cho tháng 11 sẽ ít nỗi buồn hơn. Một tháng 10 đã sắp đi qua, gửi lại cho ta sự hoài cảm nhẹ nhàng, trong một trời rời rợi nhớ. Tạm biệt nhé tháng 10.
Hoàng Thanh Hải
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!