Chép tặng mẹ Tâm và Hoàng An
Mẹ ơi, kìa ai đang gọi con trên mây cao
Họ bảo : Chúng ta vui chơi từ tinh mơ tới hết ngày
Chúng ta rỡn với sớm vàng, rồi lại đùa cùng trăng bạc
Con hỏi: Nhưng mà làm thế nào tôi lên trên ấy đước?
Họ trả lời, Con hãy đi hết cõi đất, rồi giơ tay lên cao, con sẽ bay lên trời.
Nhưng con nói, Mẹ đợi tôi ở nhà, tôi có lòng nào bỏ được mẹ tôi
Họ bèn mỉm cười và lững lờ họ bay đi mất
Nhưng con biết trò chơi con hay hơn của họ
Con là mây nhé, mẹ là mặt trăng
Hai tay con ôm mặt mẹ, còn mái nhà ta là trời xanh.
Mẹ ơi, kìa ai đang gọi con dưới sóng rì rào
Họ bảo: Chúng ta ca hát sớm chiều, chúng ta đi mãi mãi,
không biết đã đi qua những đâu
Con hỏi: Nhưng mà làm thế nào tôi đuổi theo được bây giờ?
Họ bảo: Con cứ đi đến bờ biển, đứng im, nhắm mắt lại, sóng sẽ cuốn con đi
Con trả lời: Nhưng đến tối mẹ tôi nhớ thì sao? Tôi làm thế nào mà bỏ rơi mẹ tôi được
Họ bèn mỉm cười và nhảy nhót, họ dần đi xa
Nhưng con biết trò chơi còn hay hơn của họ
Con làm sóng nhé, mẹ là mặt biển, con lăn lăn như làn sóng vỗ
Tiếng con cười ròn tan vào vú mẹ
Và không ai trên đời này biết được
Mẹ và con ta đang ở đâu.
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!