H.T.H.Một chiều ngồi đọc Đèn Cù và thấy buồn hụt hẫng như mất đi một thứ gì đó . Thấy như bị tổn thương , hay ai đó thoá mạ vào những điểu mà mình từng trân trọng.
Lài nghĩ về Ông Nội, Ông Ngoại, được Đảng giác ngộ rồi tham gia cách mạng đánh Pháp, đuổi Nhật, nghĩ về các bác, các cậu mình tham gia đánh Mỹ rồi vào giải phóng Miền Nam, nghĩ về chú mình, người đã hy sinh ở Trường Sa. Những người đã về với đất thôi chẳng nói làm gì, còn những người đang sống, liệu có buồn hay trách mình khi ngồi đọc và trích dẫn rồi cả tin
Đảng coi nhất trí với đảng là đạo đức quyết định tất cả. Thì sẽ đi tới tiêu chuẩn lô gích này: mày bụng dạ cứt đái ra sao tao bất cần, miễn mày nghe tao là mày sạch sẽ, thơm tho còn ngược lại thì mày toi.
Nhất trí, khoản đạo đức xem ra dễ phấn đấu để đạt tới nhanh nhất này mở đường cho dối trá trổ tài. Lẫn lộn nhất trí với trung thành là nguy hiểm. Và nếu cứ trung thành là đúng thì đã không có chữ ngu trung
tôi chán nhân dân ta vì “nhân dân ta anh hùng - không sợ bom đạn” nhưng lại thua Thằng Hèn. Hèn vì nhân dân ta khiếp sợ quyền lực
Tôi đã khóc vì thấy như mình thoá mạ bố mẹ. Sao lại bảo nhân dân ta hèn? Nhưng nhận xét dân ta hèn..
Tôi đã nói tôi như bị “thất tình” với Trường Chinh. Với cả Cụ Hồ. Tôi từng coi hai vị là tấm gương trung thực. Rồi hai “vì sao sáng” như lời mẹ tôi bảo tôi ngoan để học tập thì nay hai “vì sao sáng” ấy đã mờ tối đi ở trong tôi
Nhân phẩm toàn dân mất sạch rồi
Chỉ còn lương thực giá cao thôi
Lương tâm giá rẻ hơn lương thực
Chân lý, chân giò cũng thế thôi…
.......
Minh Trường, phóng viên nhiếp ảnh Thông tấn xã năm 1971 đã cùng tôi vào vùng rốn lụt của Hải Dương. Anh thuộc lớp người đầu tiên về Sài Gòn chiến thắng. Nhưng anh đã nếm một chiến bại đớn đau: Ngày về tất nhiên là anh vui, đứng trước nhà mình bấm chuông. Thì mẹ anh mở cửa. Thì mẹ liền chắp hai tay lạy: - Anh còn sống thì tôi mừề thì tất cả các đứa con bao lâu nay sống với tôi, chăm sóc phụng dưỡng tôi đều đã bị các anh lôi đi tù hết mất rồi. Anh về thì nhà này tan nát, thì tôi trơ trọi. Thôi, tôi xin anh, anh đi với đồng chí của anh đi cho mẹ con tôi yên....
.......
Từ thuở ngươi về hỡi loài man rợ
Đến vô tri sỏi đá cũng buồn đau.
Vũ Hoàng Chương
Hòa bình, tao làm Mùa xuân đầu tiên là tao vùi chôn đi cái thứ quân hành tanh tưởi máu Ðảng bắt dân ta theo… Bài ấy chính là tao nức nở nghẹn ngào, đúng, đến độ thành ra êm đềm như ánh sáng ban mai vừa mới ló, cuộc sống run rẩy mới lên mầm. Mày ơi, mấy chục năm máu xương liên miên liệu “người đã biết yêu người” như tao hy vọng chưa hả?
Văn Cao
Trần Đình
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!