Cả lớp say sưa... tập đánh vần
Bỗng nghe ai gọi...Tuyết...Tuyết rơi...
Đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ
Ôi..! Thật tuyệt vời... Tuyết đã rơi...
Cô Giáo hình như... hiểu lòng trò...
Cho nghỉ một ngày...ngắm Tuyết rơi
Đùa vui với Tuyết không biết mệt
Vốc Tuyết.. vo tròn... rồi ném nhau...
Nhớ lại lúc xưa...ở quê nhà...
Được nhìn thấy Tuyết...mãi trên phim
Thầm mong có lúc...nằm trên Tuyết
Thử xem Tuyết lạnh... nó ra sao..?
Vui vẻ cười vang... cả sân trường...
Gom Tuyết tạo nên... tượng "muôn loài"
Mải mê thả hồn... cùng Tuyết trắng...
Để rồi yêu Tuyết... mãi không thôi....
Lần đầu được đứng... dưới Tuyết rơi...
Mênh mông... trắng xóa... cả bầu trời
Xòe tay hứng lấy...từng bông Tuyết
Một chút bồi hồi nhớ đến...ước mơ xưa...
Giờ ở cách xa...Tuyết quá rồi...
Biết đến bao giờ... lại được ngắm Tuyết rơi..?
Ngồi buồn lật mở...dòng ký ức...
Nhớ mãi lần đầu...được ngắm...Tuyết ..! Tuyết ơi..!!!
Bùi Xuân Sơn
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!