Powered By Blogger





Monday, 1 September 2014

Yêu quá, thì biết phải làm sao?







Như một cơn cuồng, 
tôi muốn bỏ hết nỗi buồn mà đi. 
Lang thang, để ngồi yên ngắm nhìn dấu chân mình trôi trên khói bụi.
Không một chút liên lạc với những ai đã thân quen ở thành phố nơi mình đến. Như một khách lữ hành cô độc bước đi trong bầu không khí lạ lẫm thường ngày.

......

một sự lãng quên.
Sự lãng quên, tiếc thay rằng, luôn luôn ngắn ngủi.

......

Sự đau đớn len lén trong mỗi bước chân. Có cả chút nước mắt tủi hờn khi mỗi di chuyển của chuyến xe đêm cô quạnh. Ăn một bát phở nóng trong ánh mắt ngác ngơ của kẻ nhập cư tạm thời, lơ lớ nói với người bán hàng đầy rụt rè để xin thêm chanh ớt. Hay thẫn thờ ngồi ở bể bơi ngập nắng mà ngạc nhiên thấy cuộc đời sao dài rộng quá... Tất thảy, đều có sự hân hoan khó kìm chế nổi, một sự ích kỷ vì được bao bọc tất thảy mà không phải sẻ chia cùng ai. Như cảm giác "lên đỉnh" trong rã rời, im lặng mà thỏa mãn đến mệt mỏi từng tế bào.

Cũng như cái cách tôi làm việc, chỉ để chuẩn bị cho sự dịch chuyển, từng ngày, từng ngày một, kiên nhẫn, chậm chạp, bồi đắp thêm cho khao khát được đến với thế giới, không ràng buộc, không ngày mai. 

Tôi đang cảm nhận thế giới với tất cả sự lặng lẽ mình có được. Yêu cuộc sống, bằng sự dịu dàng nhất có thể, trong bản năng nổi loạn của mình.

Như sáng nay, ngồi uống một tách trà trong sương sớm, tôi đã ước, giá có thể gói nổi yêu thương vào bàn tay để đi khắp thế gian. Gói - một cách hữu hình, để đến một lúc nào đó ở xa, vẫn có thể mở ra, thấy tất thảy hiện diện - một cách hữu hình, chứ không phải là bằng trí nghĩ tưởng tượng.

Cappuccino sáng
(Trích)

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên