Định Quán Ngày... tháng... năm...
Hôm nay,
bầu trời cao nguyên xanh vời vợi. Gió thổi bạt ngàn qua rừng Điều đem theo hương vào phố . Ngọn núi Ba
chồng vẫn đứng đó chênh vênh. Trên phố thấp thoáng những tà áo trắng. Gió đùa
với những mái tóc buông , thổi bay những
tà áo. Nếu như mọi ngày anh sẽ chạy xe thật chậm để ngắm con phố nhỏ, còn hôm
nay vì có cuộc hẹn với em, nên anh rú ga chạy nhanh như phải gió.
Tới bệnh viện như mọi hôm khu tiếp nhận bệnh đông và ồn ào như một cái chợ . Anh đưa mắt tìm em, nhưng chẳng thấy em đâu cả. Lên phòng thay trang phục, chải lại mái tóc, sịt tí nước hoa, ngắm qua gương thấy mình cũng đẹp trai. Ghé phòng giao ban, giao ban xong ghé căng tin làm một ly cà phê đen, uống qua loa thật nhanh rồi lên phòng , bắt đầu một ngày làm việc mói. Anh vẫn ngồi đó, chờ em không vội vã. Đã hơn 8 giờ 30 đến 45 phút. Em vẫn chưa đến, một số người bước vào, không phải em, lòng anh buồn rười rượi. Anh không hề oán than hay trách cứ em một lời nào cả, bởi anh biết... đây không phải là lần đầu tiên anh phải chờ đợi và cũng chắc chắn là không phải lần cuối cùng. Bởi, sau lần đầu tiên đó, em đã nếm trải bao nhiêu cay đắng mệt nhoài thì chắc gì em còn quay trở lại. Mọi người, ai cũng bảo thế.
Tới bệnh viện như mọi hôm khu tiếp nhận bệnh đông và ồn ào như một cái chợ . Anh đưa mắt tìm em, nhưng chẳng thấy em đâu cả. Lên phòng thay trang phục, chải lại mái tóc, sịt tí nước hoa, ngắm qua gương thấy mình cũng đẹp trai. Ghé phòng giao ban, giao ban xong ghé căng tin làm một ly cà phê đen, uống qua loa thật nhanh rồi lên phòng , bắt đầu một ngày làm việc mói. Anh vẫn ngồi đó, chờ em không vội vã. Đã hơn 8 giờ 30 đến 45 phút. Em vẫn chưa đến, một số người bước vào, không phải em, lòng anh buồn rười rượi. Anh không hề oán than hay trách cứ em một lời nào cả, bởi anh biết... đây không phải là lần đầu tiên anh phải chờ đợi và cũng chắc chắn là không phải lần cuối cùng. Bởi, sau lần đầu tiên đó, em đã nếm trải bao nhiêu cay đắng mệt nhoài thì chắc gì em còn quay trở lại. Mọi người, ai cũng bảo thế.
Chiếc
Ipad trên bàn anh thanh thản, những bản
tin hiện lên trên màn hình khi anh vuốt ve nó
.... Trong lòng
anh muốn gì? Anh mong em đến. Cho anh được hoàn thành cái điều mà anh khao khát
khi em lần đầu tiên tới đây, để cho anh găp em. Anh vẫn còn nhớ như in cái lần
đầu gặp nhau đó. Em trầm tĩnh, ít nói, có vẻ sợ sệt, mang theo trong lòng một
ước vọng giải thoát khỏi sự đau khổ. Còn anh, anh hấp tấp, nói nhiều, chạy đi
chạy lại lăng xăng, nắm cổ
tay em, đếm từng nhịp đập.... em vẫn dịu dàng, trầm
tĩnh lắng nghe . Đôi khi gật đầu nhẹ , ít khi hỏi lại anh. Em chẳng quan tâm
đến anh là ai, anh như thế nào, anh từ đâu đến... Em tin anh tuyệt đối, và em
đồng ý để anh trở thành người giúp em giải thoát khỏi sự đau khổ đang dằn dặt em
Dù là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng em không hề
ngại anh, em tin anh. Đó là niềm hạnh phúc của anh. em có khuôn mặt dễ
thương, mái tóc mềm mại, , sóng mũi dọc
dừa, đôi mắt tròn đen nhánh. Da mặt hồng hào, bàn tay trắng nõn nà... Điều anh
đặt biệt chú ý là nụ cười của em. Hai chiếc răng cửa nằm ngay ngắn, đối xứng
qua đường giữa, bờ môi trên vừa chạm cổ răng. Bên trong hai chiếc răng hàm trên dưới bên trái không
còn nguyên, khá buồn tủi vì thân hình đã bị mai một đi đâu và không còn trắng
nữa. Thật đáng thương!
Sau khi nhìn em, anh thẳng thắn hỏi em về những
vấn đề của em, rằng tại sao em tới gặp anh mà không phải là một ai khác, rằng
tại sao em ôm cái đau ấy từng ấy thời gian dù cho những cơn giá lạnh làm anh tê
buốt hay những va chạm cũng khiến anh bàng hoàng?... rằng em có từng như vậy
chưa? em đã từng .... em chăm chỉ trả lời anh tất cả. Em bảo rằng em chưa từng
trãi qua cái cảm giác như vậy bao giờ, em cũng chưa từng gặp ai như anh. Và lý
do em đến đây là tại vì em biết anh không bao giờ từ chối người nghèo. Em nghèo
lắm... e biết là anh vẫn chăm sóc em tốt dù em không có tiền, anh vẫn bên cạnh và không đòi hỏi em
điều gì cả..... anh thật sự xúc động trước sự chân thành của em, thú thật, anh
cũng định vòi vĩnh em thêm vài thứ nữa cho phong phú, cho sau này anh đỡ vất
vã.... Sau câu chuyện đầy chân thành và thắng thắn, anh bắt đầu lên một kế
hoạch cho hai ta, giải quyết tạm thời chuyện của em . Và anh hẹn em hôm nay để
tiến hành, vì lần trước anh không đủ thời gian để bên em lâu hơn. anh có hẹn
với một người khác. Và cũng chính hôm đó, anh và ngừơi đó cũng kết thúc!
Sáng nay
là ngày mà anh chỉ muốn dành cho em, riêng em mà thôi. Đúng 9h30, nghĩa là trễ hơn một tiếng so lời
hẹn. Nhưng không sao cả. chỉ cần sự có mặt của em là đủ. Trông em thật vội, mồ
hôi ướt cả tà áo mỏng. Anh không hề
buồn, không hề tức giận em. Anh đon đả cười xã lã với em nữa chứ. . Anh đã
chuẩn bị tất cả từ sáng sớm, cho hai ta.
Anh vội vàng mời em ngồi xuống. Rót nứơc cho em. Anh lại cũng vội
vàng đi lấy khăn giấy cho em. Em nhận tờ khăn giấy từ anh rồi vội vàng nằm
xuống. Em vừa thoáng thấy có một người phụ nữ băng ngang chỗ hai ta, cô ấy khá
quen thuộc. Cô ấy đầy kinh nghiệm và luôn giúp anh trong những vấn đề khó,
những vấn đề giống như trường hợp của em vậy. Sau khi cô ấy gặp em, cô ấy động viên em, nói với em là không có gì phải
sợ, ai tới đây cũng vậy, lúc chưa làm ai cũng lo sợ, nhưng khi vào cuộc rôi,
phê rồi chẳng còn sợ và đau nứa, rồi cô ấy đi ra thật nhanh vào đám đông, để
lại còn mình anh với em. Xung
quanh ta, từng cặp từng đôi đang im lặng, hoặc có trò chuyên thì cũng rất
nhỏ... không ai nghe được. Chỉ có tiếng động cơ, tiếng người qua lại là ồn ào. Sau khi đã làm xong hết các thủ tục cần thíêt. Anh thật thoải mái và nhẹ nhàng. Anh nói với em
bằng một giọng rất ôn tồn nhẹ nhàng: Em có 2 chỗ để làm, như đã bàn ngày hôm
qua. Giờ em muốn làm ở đâu trước? ở trên trước hay ở dưới trước. Em trả lời anh
thật bình tĩnh và lo lắng: Thế theo anh thì sao? trên hay dưới trườc? Em sợ đau
lắm à.... Anh trả lời em thật nhẹ nhàng: Anh không muôn làm ở trên, ở trên anh còn muốn để theo dõi,. Giờ anh sẽ làm ở dưới
nhé. Không đau đâu, anh làm nhẹ thôi hà......Em nhẹ nhàng hé miệng, mắt lim dim....
đôi khi nhắm nghiền lại, rên
rỉ, lo lắng, sợ sệt. Á..a.. cuối cùng cũng xong!
Thật vất vả. Còn em thì mãn
nguyện. Anh
rất thỏa mãn với việc mình đã làm, nhìn cẩn thận lại chỗ anh đã làm, chùi nhẹ
nhang, bóp chặt. Anh dặn em về nhà nhớ làm theo những gì anh dặn, nếu có gì
khác lạ trong người phải tới gặp anh ngay.
Anh tiễn em về, sáng nay không khí thật trong lành. Em đi cùng một người đàn ông khác.
Tay trong tay... ngừơi đàn ông ấy nhìn em mỉm cười trìu
mến, hỏi em, ông bác sĩ làm
em có đau không ? Em trả lời, không đau anh a, anh ấy làm
thật nhẹ nhàng. Anh đứng nhìn theo hai người. Anh không ghen chút nào cả. Không ghen một chút
xíu nào cả.... tạm biệt em.... anh tự hỏi, không biết em là bệnh nhân thư mấy đã đến chỗ anh nhổ răng!!!!!
Phỏng theo chuyện của vitconxauxi
Hoàng Thanh Hải
Hoàng Thanh Hải
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!