Thì cứ để nắng khà khiễng đi Em
Đừng vấp thời gian như anh trốn chạy
sự tín chấp liệu có cho mình quay lại
khi khoảnh khắc nhớ thương vụn vỡ nỗi đau
Mùa đáo hạn rồi cũng qua mau
Tôi – Em lại bặt nhau vận ngữ
Đôi ta như rơi vào vùng bão dữ
lạc lối mưa, lạc cả cội nguồn
Tháng ba mùa giáp hạt nghe buồn
Tìm tặng Em đoá hồng, nhưng nào có
cải trổ ngồng, nồng cay theo gió
trời chưa thu, đã lấp ló mây mù
Anh thì cứ lang thang làm gã ngờ ngù
Mang nỗi ưu phiền như đèn cù tối sáng
Trôi qua miền sông, con nước đầy lai láng
Tìm nồng nàng nơi áng trăng treo
Anh nào bắt Em chờ, để phải mốc meo
Đánh mất theo một thời thiếu phụ
khi quê nghèo vào mùa vụ
con nước chia hai, con nước lớn - ròng
Anh tự bảo…khi tìm ra được một đoá Hồng
Màu tim tím, anh sẽ lồng vào tim Em bên trái
Trái yêu thương dạt dào ngai ngái
Dành hết cho Em... khoảnh khắc dấu yêu.
Thụy Du
-----------------------------------------------------------
Nguồn: http://www.nhuygialai.com (blog: Phố núi và bạn bè...)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!