Sáu giờ sáng, khi nhịp sống bắt đầu chầm chậm nơi con phố vắng vẻ, tiếng chuông điện thoại báo thức vang lên, là tôi dậy bắt đâu một ngày mới. Tết sắp đến rồi, ngày bắt đầu cũng rạo rực hơn ngày thường.
Trời còn mờ mờ , có lẽ là xương mai ,tôi cố gắng nhìn giữa không gian mờ ảo đó, muốn nắm bắt một điều gi đó mong manh, sợ khi nắng xuống, mọi cái đều tan biến.
Mẹ đi văng nên nhà thiếu những âm thanh quen thuộc, thiếu
mùi nồng nàn của nồi thịt kho, mui thơm lừng của bát cơm nóng hổi.
Bất
chợt tôi nhớ về những ngày ở nước Nga xa sôi. Tôi qua Nga khi tròn 20
tuổi, khi trở về tôi đã 42. Tôi tự hỏi hơn 20 năm ấy tôi được những gi
và mất những gì. Tết bên Tây là những ngày Đông lạnh, rét buốt làn da,
tôi vẫn thường tha thiết thèm thuồng giọt nắng ấm nơi quê nhà. Ngày đó khi những bông
hoa tuyết rơi chạm tay tôi, chạm vào ký ức xa xưa làm tôi mơ đó là cánh
đào hồng.Trong ký ức tôi vẩn còn in sâu ngày Tết nơi quê nhà khi tôi
còn bé nhỏ. Cái nỗi niềm chờ đợi nồi bánh chưng của nội đang sôi ùn ục
trong nồi vẩn còn thơm mãi đến tận bây giờ.Tôi
nhớ lắm không khí náo nức , nhớ dòng người chen chúc nhau đi chờ sắm đồ
tết. Nhà tôi nghèo nên mỗi cái tết là sự lo toan của bố và mẹ. Tết đến
nhà tôi thường không có cành đào, chỉ có nhưng cành hoa rẻ tiền mẹ tôi
mua ở phiên chợ cuối ngày. Dù vậy, năm nào mẹ cũng dọn nhà cửa tươm tất
đón Tết. Nào là mâm ngũ quả, bánh răng bữa, bánh chưng, mứt. Còn nhỏ,
đâu đã biết nghĩ tới ai,tôi và các em chỉ tha thiết chờ mong cái Tết đến
thật nhanh.Được mặc quần áo mới ,được khoe nụ cười tươi,không có tiền
lì xì nhưng được đi chơi, được ăn nhiều thịt, được nhiều thứ mà khi đó
tôi có chạy khắp xứ người mênh mông cũng không tìm lại được cái mà tôi
đã mất.
Giơ
tôi đã trở về. Tôi đang có ở đây. Cái thị trấn nhỏ này dẫu không phải
là quê cha, đất tổ, nhưng cũng là đất mẹ Việt Nam. Rồi tôi cũng sẽ yêu
nơi đây, như những người ở đây yêu thương và cần tôi vậy. Tôi sẽ yêu nơi
đây như yêu góc nhỏ quê hương tôi mà suốt đời tôi đem theo. Góc nhỏ quê
hương trong tôi là nỗi nhớ bao la muôn trùng, là tủi hờn trào dâng khóe
mắt, là gừng cay muối mặn, là mùi hương dạ thơm tho, là tiếng rì rào
sóng vỗ, là tiếng sáo diều , điệu vĩ dặm bà Nội ru tôi suốt tuổi thơ
Ra đường mới biết Xuân đang về với thị trấn, với mọi người. Không khí xuân ấm áp, chợ hoa tuy nhỏ nhưng cũng đủ sắc màu,không có cánh đào, nhưng Mai vàng cũng làm rạo rực mùa Xuân , người người và đất trời nô nức, quê hương rộn rã hơn ôm tôi vào lòng. Qua hàng sôi thèm một miếng bánh chưng. Nhớ Tàu lá chuối vườn khuya. Những tàu lá mong manh nhưng biết ôm trọn những hạt nếp trắng vào lòng, biết gói niềm thương , nối nhớ từ buổi hồng hoang cho đến tận vĩnh hằng.
Tôi hạnh phúc khi tôi biết trở về. Phương Tây dẫu đủ đầy nhưng đâu ấm và chan chứa như quê hương. Tôi đang ở đây và sống lại khoảng thời gian mà tôi đã đánh mất. Quê hương là đất Mẹ hiền từ lúc nào cũng mong những đứa con xa. Và chúng con dù đi đâu về đâu vẩn nhớ hoài cái Tết, như cánh đào hồng chỉ chung thủy với mùa xuân.
Năm 2014 đã đến rất gần.Trước thềm năm mới Hải xin được trân trọng gửi tới tất bè bạn trên blog những lời chúc thân thương nhất!Thân chúc mọi người đón một năm mới với nhiều niềm vui,sức khỏe,may mắn và ngập tràn hạnh phúc!
Hải xin chân thành cám ơn các anh,chị và các bạn vẫn thường xuyên ghé thăm nhà góp ý, bình luận chia sẻ và dành cho Hải những lời chúc mừng, những lời thăm hỏi thân thương nhất!
Hoàng HảiHải xin chân thành cám ơn các anh,chị và các bạn vẫn thường xuyên ghé thăm nhà góp ý, bình luận chia sẻ và dành cho Hải những lời chúc mừng, những lời thăm hỏi thân thương nhất!
Thân ái chúc blogspot.com một năm mới nhiều thành công,nhiều sức khoẻ - an lành, tốt đẹp
..............................
P/s: * Bài cũ đăng lại
Chúc mừng năm mới nhé. Hẹn một ngày sẽ được cùng gia đình H&T đón xuân trên quê hương mình.
ReplyDelete