
Trong tác phẩm “ Nếu còn có ngày mai – Sidney Shendon” tôi nhớ nhất một câu nói chân lý: Muốn đi lừa người khác cánh tốt nhất là hãy đánh vào lòng tham của chính họ, còn tất cả mọi việc hãy để tự họ làm. Tôi nghĩ người Hạn nói riêng và người Trung Quốc nói chung từ lâu nay đã dung chân lý này để lừa chúng ta. Vậy nên,tôi muốn gửi tới các bạn một thông điệp: Chúng ta nên cẩn thận và cảnh giác với họ, họ rất thâm độc và mưu kế sâu xa. Người Trung Quốc có nhiều kiểu người nhưng khi làm ăn vói họ thì không nên tin tưởng vào họ.

Tôi còn nhớ chuyện những người Trung Quốc đi mua râu ngô còn non. Nông dân mình nào biết râu ngô là để thụ phấn cho ngô có hạt thế là nông dân ta cứ bán và cuối cùng đến ngày thu hoạch thì chẳng có quả ngô nào có hạt cả. Thế là mất mùa.
Còn một chuyện nữa là anh bạn của chúng ta đi mua cóc đồng, thấy họ mua giá cao, những người nông dân thi nhau đi bắt bán cho họ, kết quả là một ngày đồng ruộng vắng cậu ông trời, sâu bọ sinh nở đầy đồng làm hư hại mùa màng. Khoảng giữa thập niên 1990, con buôn Trung Quốc từng đặt mua mèo, trăn, rắn không giới hạn số lượng và sau những đơn đặt hàng này, mùa màng ở tất cả các miền gần như mất trắng vì bị chuột phá hoại;

Từng có thời gian, thương lái Trung Quốc về các chợ nông thôn Việt Nam thu mua móng trâu với giá rất cao, thậm chí những cái móng từ 4 chân của một con trâu được bọn Tàu mua với giá hơn hẳn một con trâu. Thế là nông dân Việt Nam và bọn “trâu tặc” ra sức chặt móng trâu đem bán,… vẫn còn lãi một con trâu thịt mang bán ở chợ. Chỉ một thời gian rất ngắn, bọn chúng đã triệt phá tan hoang sức kéo của nông dân nghèo Việt Nam. Tiếp đó, dân loan tin cho nhau, hàng lũ lái trâu từ bên Tàu tràn qua biên giới để “tiếp thị” bán trâu. Trong cái lũ thương lái mới này còn có cả kẻ tiếp thị bán trâu sắt (máy kéo). Dân tình vỡ lẽ: Thì ra chúng thu mua móng trâu là vì như thế!

Khoảng những năm 93-94 gì đó nổi lên phong trao nuôi chó Nhật. Giá cho Nhật lên đến cả mấy cây vàng một con mà mọi người vẫn mua. Mới đây là vụ chứng khoán, không biết bao nhiêu người tan gia bại sản. Rồi vụ sốt gạo….


Rồi đến vụ, hàng tốp thương lái Tàu xuất hiện từ Hà Giang cho đến Lâm Đồng để thu mua chè vàng, là thứ chè chặt thô phơi tái, không cần chế biến. Thương lái Tàu mua chè vàng với giá rất cao, kích thích nông dân chặt trụi đồi chè mang bán. Thế là thương lái Tàu đã triệt hạ vùng nguyên liệu cho các nhà máy chè Việt Nam. Không còn con đường nào khác, các doanh nghiệp chè Việt Nam phải sang mua chè nguyên liệu từ Trung Quốc. Đến khi nông dân Việt Nam cần trồng lại đồi chè, thì các “đồng chí tốt” từ bên kia biên giới, vì tình quốc tế vô sản lại lọ mọ xuất hiện, “giúp” mua giống chè từ Trung Quốc chở qua cho nông dân Việt Nam.

Cho đến khi bọn thương lái Tàu đi thu mua cáp quang phế liệu, thì các nhà đương cục của chúng ta mới được phen ngớ ra, không hiểu bọn chúng mua cái “của nợ” này để làm gì. Vì mua dây đồng thì còn có thể hiểu là chúng lấy nguyên liệu, nhưng cáp quang thì thật không thể hiểu được chúng mua để làm gì? Đến khi dân nghèo lặn xuống biển chặt phá mạng cáp quang viễn thông, thì mới “ngã ngửa” ra, là chúng đang phá hoại con đường huyết mạch thông tin của Việt Nam… Chắc là các “đồng chí Việt Nam” nghĩ mãi không biết xử thế nào với những người “đồng chí tốt” bên nước vô sản Trung Hoa, đành phải đưa ra tòa vài thằng dân nghèo “trót dại” lặn xuống biển chặt trộm cáp quang.
Rồi mới đây, người anh em Trung Quốc còn phao tin mua gỗ sưa – một loại gỗ quý của Việt Nam, với mục đích chữa bệnh tật, trừ tà ma, hay làm vỏ tàu vũ trụ gì đó… Thấy lãi, anh em ta làm "sưa tặc" thi nhau đi chặt trộm gỗ sưa đem bán cho Trung Quốc. Hiện tại chúng ta không hề biết tác dụng của nó như thế nào mà sao nó đắt như vậy thì chúng ta cũng phải đặt ra những câu hỏi. Thứ nhất liệu có phải là một hành vi lừa đảo dân ta không? Tự cho nó một giá trị rồi bán cho chúng ta với giá cao khi mà tung tin đồn mua với giá cao hơn? Thứ hai có phải là hành động biến nước ta thành nước nghèo hoa quả, và phải nhập những loài hoa quả nhiều chất bảo quản từ Trung Quốc? vì khi ấy thấy giá trị của gỗ sưa như vậy, thì người người trồng sưa, nhà nhà trồng sưa, và những cây ăn quả không có chỗ mà mọc nữa.
Gần đây nhất là vụ người Trung Quốc thu múa cá ở vịnh Nha Trang, nuôi cá bè ở khu cảng quân sự Cam Ranh, người Trung Quốc thâu tóm ngành chế biến thạch dừa ở tỉnh Bến Tre, khiến mấy chục cơ sở chế biến thạch dừa của bà con ta điêu đứng và có nguy cơ phải đóng của, và chắc ai cũng biết người Trung Quốc đã được cấp phép khai thác Bausit trên Tây Nguyên, mà hậu quả chỉ có sau này chúng ta mới biết và hứng chịu.
Phía trên chỉ là một vài trong số nhiều “nguồn lợi” mà người anh em Trung Quốc đem ra để chia sẻ cho chúng ta mà thôi. Search trên mấy trang báo còn thấy dân ta giờ đang ồ ạt thu mua đỉa, không ít anh em còn đang nuôi mộng nuôi đỉa nhằm mục đích bán cho Trung Quốc lấy lãi. Liệu rằng vụ mua đỉa với quy mô lớn này có phải là vụ ốc bươu vàng lập lại trước đây, nếu đơn thuần chỉ là chữa bệnh thì OK, 10.000 đồng/con ta nên bán quá đi chứ, nhưng mình nghĩ, với người anh em Trung Quốc, đến cả gạo, trứng họ còn làm giả cho chính người dân của họ ăn, thì không có lý gì họ bỏ ra một số tiền như vậy để mua một con đỉa về làm thuốc
Gần đây nhất là vụ người Trung Quốc thu múa cá ở vịnh Nha Trang, nuôi cá bè ở khu cảng quân sự Cam Ranh, người Trung Quốc thâu tóm ngành chế biến thạch dừa ở tỉnh Bến Tre, khiến mấy chục cơ sở chế biến thạch dừa của bà con ta điêu đứng và có nguy cơ phải đóng của, và chắc ai cũng biết người Trung Quốc đã được cấp phép khai thác Bausit trên Tây Nguyên, mà hậu quả chỉ có sau này chúng ta mới biết và hứng chịu.

Hoàng Hải
( có sử dụng tư liệu của Giải Trí Việt)
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!