Powered By Blogger





Tuesday 28 August 2012

Waiting...







Lâu lâu nước mắt lại giở chứng không chịu nghe lời. Hai hàng lệ rơi lã chã trên khóe mắt bởi vì lý do tưởng chừng như được gạt phắt trong tâm trí nhưng lại bị khơi dậy bởi một ai đó. Bạn cô đơn và lạc lõng, bạn ko thể tâm sự cùng ai kể cả người đầu ấp tay gối với bạn. Nỗi buồn ngự trị sâu trong đáy lòng của bạn không có ngày được lý giải.  
Bạn ích kỷ ư? Vâng, đó là sự ích kỷ cho bạn và cho chính gia đình tương lai của bạn.  
Bạn muốn cởi mở lòng mình ư? Vâng, rất muốn nhưng dường như bạn ko cho fép làm điều đó.  
Khi bạn biết được gia đình bên ấy của bạn vẫn còn liên lạc nhiều với người vợ hay người chồng trước của bạn thì cảm giác của bạn như thế nào. Và khi bạn cứ nghe điệp khúc từ bên gia đình bạn thì bạn nghĩ như thế nào? Mình thì ko quan trọng về vấn đề đó. Mình ít quan tâm về vấn đề xảy ra bởi vì mình tin tưởng người chung chăn gối ấy.
Và nếu bạn tin tưởng cũng chưa đủ để con người ấy thật sự là của bạn. Nhiều khi muốn quên đi. Lao đầu vào công việc nhưng một lúc nào đó,vô tình bạn phát hiện thì cảm giác hụt hẫng,lòng tin tưởng sẽ bay đi mất. K phải vì anh ấy hay cô ấy mà vì bạn sợ gia đình,con cái sẽ là sợi dây gắn kết họ lại. Bạn sợ một ngày nào đó anh ta hay cô ta gặp mặt người cũ.
Sợ…cảm giác ấy không thể không có ở mỗi người.  
Chẳng lẽ bạn nói gia đình bên ấy đừng liên lạc đừng gặp ư? Không,bạn ko có quyền làm điều đó. Buồn lắm chứ nhưng đành fải câm lặng. Bạn không muốn và ko muốn bất kỳ tình huống nào xảy ra đối với bạn. Sẽ buồn lắm khi ai kia sai phạm quy ước và bạn cố níu kéo cũng vô ích nếu ai kia thật sự muốn bỏ rơi bạn.

Hãy tự an ủi bằng câu nói: “Cái gì của mình sẽ là của mình.”

                                                                                   Barbara
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên