Powered By Blogger





Sunday 30 September 2012

Mùa Thu Maxcova và Leningrat





Mời các bạn đến với Mùa Thu Nước Nga, đến thăm hai thành phố lớn nhất của Nước Nga: Москва và Sankt-Peterburg qua bài tường thuật của anh Cà Khịa đăng trên diễn đàn vietcaravan. Anh và mấy thanh viên trong diễn đàn nhasisaigon mới trở về từ chuyến đi dự hội nghị Dentium tổ chức tại Mạc- Tư - Khoa.
.......


Chuyến bay từ Tân Sơn Nhất xuất phát lúc 10 giờ sáng, sau 9 tiếng bay, drop xuống sân bay Domodedovo Internationl Airport (DME). Những điều bất ngờ đang chờ đợi bạn.


Trăn trở đêm trung thu




Không ngủ được. Không biết có phải do Mẹ uống trà hay có chuyện gì đó sắp sảy ra? Bình thường thì trà hay cà phê không làm mẹ mất ngủ. Nằm ngắm nhìn hai thiên thần bé nhỏ và nghĩ: Bao giờ hai con mới biết phụ mẹ? Bao giờ mẹ mới hết vất vả? Mỗi ngày biết bao nhiêu truyện phải lo, phải suy nghĩ và ai sẽ cùng mẹ sẻ chia những lúc ấy...nghĩ rồi cũng thế. Ba các con thì đi làm xa nhà,  nhà mình chỉ có thế. Bà ngoại thì già yếu, bà Bảy chân tay cũng không như người ta, phụ được gì thì phụ, chị Hà My thì đi học cả ngày, rồi đi làm thêm. Mẹ không dám than vất vả, bởi vì có nhiều người vất vả hơn mẹ họ vẫn vượt qua. Nỗi nhọc nhằn ở nơi khóe mắt, vết chân chim cũng dần dần hiện ra.
Mẹ cũng là người may mắn trên tất cả những người phụ nữa kém may mắn. Họ không có gia đình, không có người thân. Họ không có con cái để an dưỡng tuổi già. May mắn của mẹ là được Ba yêu thương, mẹ được làm Mẹ, được kề bên lo cho hai con từng ngày từng tháng. Được chứng kiến các con đang dần lớn lên. Mẹ hy vọng sẽ có một ngày, nỗi nhọc nhằn của mẹ được đền bù thỏa đáng.
Qua song cửa mẹ thấy đêm nay trăng thật sáng. Đêm nay rằm Trung Thu. Bất chợi mẹ nhớ lại bài thơ các Sơ dạy anh An tập đọc ở trường: 

Bé yêu trăng
Bằng giọng hát
Trăng vằng vặc
Soi bé cười

Ông trăng ơi
Đừng lặn nhé

Để cho bé

Hát dưới trăng


Để chị hằng

Chơi cùng bé

Để chú Cuội

Vơi buồn tẻ

 
Ông trăng ơi
Đừng lặn nhé

Để cho bé

Hát cùng trăng.


.......
Trung thu năm nay mẹ và ba ko dẫn An đi chơi, đốt đèn cùng các anh các chị ở trong xóm. Trung thu năm nay cả nhà mình đều bận rộn. Mẹ hy vọng rằng trung thu năm sau cả gia đình mình sẽ rảnh rỗi cùng đi chơi, cùng ngắm trăng, ngắm chú Cuội chị Hằng.
Mẹ nhớ thuở xưa mẹ được đi rước đèn,được ngắm trăng cùng các bạn.Vui lắm.Va vui nhất là khi lớn lên,mẹ đã tự tay làm những chiếc lồng đèn xinh xắn.Làm vừa vui và kiếm tiền mua sách vở.Biết rằng ông bà ko cho mẹ làm nhưng mẹ và dì Thanh đã len lén nhận về và làm.Những kỉ niệm ấy mẹ ko thể nào quên được.Bây giờ,Các con của mẹ có lồng đèn mua sẵn,cũng ko biết công đoạn làm thủ công từ những chếc đèn xinh xắn ấy.Hy vong mai đây,nếu có cơ hội,mẹ sẽ chỉ cho các con cách làm lồng đèn cho riêng mình từ những vật liệu đơn giản.
Sắp đến giờ ba đi về ĐQ rồi.Cả nhà ta chúc ba có một đêm trung thu có trăng,có tình yêu thương của cả gia đình mình con nhé.Riêng con,bé Nhi và cả chị Hà My của con nữa.Sẽ có một đêm trung thu đầy đủ ý nghĩa nhé.
....... 

Ngày trước mỗi năm cứ đến rằm Trung Thu Ba lại nghe các giai điệu vui tai : Tết Trung Thu em sách đèn đi chơi......tùng chinh chinh, cắc tùng chinh chinh. Bầy giờ không còn được nghe những giai điệu thân quen đó nữa. Có chút gì đó không khi của mua Trung Thu khi vào siêu thí tới chỗ bán đồ trên trẻ em, hay gặp trên phố những người bán hàng rong bày bán lủng lẳng nhiều loại lồng đèn đẹp, đủ kiểu màu sặc sỡ.
Thầm nghĩ trẻ em bây giờ sướng thật. Đối với gia đình công nhân bình thường cũng có thể mua cho con chiếc đèn mà con yêu thích. Trẻ em được cha mẹ mua cho những hộp bánh trung thu nhân thập cẩm ngon để đêm trung thu vừa chơi rước đèn, vừa nhấm nhi thưởng thức hương vị ngọt thơm của bánh, hương vị vui nhộn thanh bình của đêm trung thu.
 
Lại nhớ ngày trước cứ sắp đến Trung Thu Ba lại ngồi học  các anh chị tự làm cho mình những chiếc đèn ông sao. Vật dụng dễ tìm là cọng nan vót từ tre hoặc nữa, ít tiền thì mua giấy màu, sang hờn thi múa giấy kiếng màu, vài cọng dây kẽm, ít hồ. Mùa trung thu mấy năm gần đây trẻ em khong tự làm đèn trung thu nữa. Cái gì cũng thể mua. Đêm qua Ba chở cu An lòng vòng khắp khu Thảo Điền, qua Trần Não, rẽ sang cầu Thủ Thiêm, rồi lại vòng về cầu Sài Gòn, chẳng thấy chỗ nào có không khí  chuẩn bị cho đêm Trung Thu cả. Trung thu năm nay, ngoài tiết trời mưa gió ảm đạm, còn có thêm một chuyện kém vui nếu không muốn nói khiến nhiều người bàng hoàng, đó là thông tin những chiếc lồng đèn nhựa Trung Quốc có chất cadimi gây ung thư. Rồi chuyện bánh Trung Thu không đảm bảo chất lượng, nên cảnh mua bán hơi đìu hiu. Liệu rồi phố mình đêm nay có  cái cảnh như ngày xưa lũ trẻ bọn Ba rồng rắn nối đuôi nhau ùa ra phố, , hò reo, khoe xem đèn ại đẹp hơn, sáng hơn và cháy lâu hơn. Vui say xưa với những lồng đèn, dù có thô sơ mộc mạc nhưng thắm thiết và thấm đậm cái hồn của một ngày lễ hội.  
........

Tí nữa Ba lại phải đi rồi, Mẹ Tâm bận công việc, em Uyên Nhi thì còn nhỏ, chẳng ai chở An của Ba đi chơi cả. Buồn thật....Dù gì thì An cũng không được buồn. Ba đi rồi cuối tuần Ba lại về. Chúc đêm nay mấy mẹ con có một đêm Trung Thu bình an.

                                                                           Hải Tâm


                                    

Thursday 27 September 2012

Việt Nam ngày mai








Đọc bài viết NƯỚC MỘI, RỪNG XANH VÀ SỰ SỐNG của Nguyên Ngọc tôi muốn òa khóc cho quê hương tôi đang từng ngày, từng ngày khô cằn, tàn héo. Lòng tôi nhói lên trước những thông tin được mẹ nhắc nhở hôm nay: “Con ơi, mình tự trồng rau thơm con nhé. Không mua hàng nhập khẩu của Việt Nam nữa. Họ cho thuốc có hại vào rau để rau mau lớn đó con à”. Lời mẹ làm tôi choáng váng bởi với bạn có thể là chuyện thường nghe, nhưng với tôi thì đó là tiếng báo động thất thu khủng khiếp cho rau nhập khẩu của Việt Nam vào nước Đức - đất nước cái gì cũng được kiểm soát kỹ càng trước khi hàng hóa đưa ra thị trường. 
Việt Nam trong ký ức của tôi tự hào với 70% dân số làm nông nghiệp. Tôi vẫn nhớ ngày bé từng lũn cũn theo bà ra đồng tưới tắm những luống rau xanh mướt bằng cái bình tưới bé tí xíu. Giờ mỗi lần có dịp về quê, ngồi trong ô tô gắn điều hòa mát rượi, tôi vẫn cay cay sống mỗi khi nhìn thấy bóng những người nông dân đổ dài trên đồng rau xanh mênh mông với cái nắng xiên khoai lúc chiều tà. 
Các bạn làm gì thế? Tại sao lại đầu độc chính đồng loại, môi trường sống và cả tương lai của một đất nước? Đồng tiền nuôi sống bạn được bao lâu nếu ngày mai con bạn phải trả tiền cho bác sĩ, cho thuốc thang, bệnh tật đang ngày càng phát triển? 
Còn nhớ, nỗi đau khốc liệt bởi chiến tranh tàn phá vẫn đang rỉ máu sau bao nhiêu thế hệ ở Việt Nam. Vậy sao ta lại đang tâm bán rẻ ngày mai cho những tham lam tầm thường! Còn đâu niềm tự hào khi bạn diện áo mới mà trong làn áo ấy có nỗi đau của những bé sơ sinh dị tật, là những tiếng khóc ai oán của những căn bệnh hiểm nghèo phát tác sau nhiều năm ăn rau quả, thực phẩm có thuốc kích thích từ tay bạn tưới vào!
Trong một cuộc hội thảo khi tôi nói chuyện về Việt Nam, một vị giáo sư đã hỏi: Ngài có biết Việt Nam có bao nhiêu cánh đồng bị phá hoại vì nuôi tôm kinh doanh, và bao nhiêu cá được nuôi bằng thuốc kháng sinh và thuốc kích thích nhanh lớn không?... Lúc ấy lòng tôi nghẹn lại vì tôi biết anh giáo sư có một tấm lòng cho Việt Nam ấy đang nói thật. 
Điều gì xảy ra ở Việt Nam thế giới đều có thể nhìn thấy. Người Việt Nam xưa nổi tiếng với đức tính cần cù, chăm chỉ, siêng năng và nhân hậu. Nhưng trước những bàn tay chặt cây không biết tiếc, những lòng tham tàn phá cả cánh rừng ngàn năm – nơi nuôi dưỡng bao sinh linh và bao thế hệ tương lai - thì liệu danh tiếng ấy còn giữ được bao lâu nữa? 
Chúng ta phải làm gì đây? câu hỏi ấy cứ quay lại trong đầu tôi. Trước sự cạnh tranh thi trường khốc liệt ? sự tham ô vô bờ bến để cho những chính sách bảo vệ môi trường và sức khỏe không được thực hiện nghiêm túc ... điều gì sẽ xảy ra khi tương lại của chính Việt Nam bị đầu độc bằng những gì hôm nay ta làm. 
Tạo hóa tặng cho chúng ta mảnh đất Việt Nam thân yêu này là để chúng ta sống, tận hưởng những món quà vô giá của cuộc sống. Các bạn ơi, các bạn có muốn ngày mai con bạn mạnh khỏe, không bị đầu độc bởi những gì hôm nay ta làm. Vậy hãy nghe tiếng gọi lương tâm, của trái tim, hãy dừng tay đầu độc quê hương phá hoại ngày mai. 
                                                                                            Tường Vi


Hoa mướp





Một sớm ở phố núi như tìm lại được cảm giác nơi quê nhà khi nhìn thấy những cành mướp trổ bông. Sắp sang tháng mười rồi , sao hoa mướp vẫn còn nhỉ? 
Ai sinh ra từ làng quanh những luỹ tre, lớn lên trong những ngôi nhà mái dạ, xung quanh là vườn cây ao nước mà khi đi xa có đôi lúc khi nhớ về, không nhơ đến não lòng cái mau xanh ngọc bích thắt the gai góc của lá mướp, cái màu vàng đằm thắm, dân dã của những bông hoa mướp mong manh cánh mỏng.
Nhớ về màu hoa mướp, ta lại nhớ về những người quanh năm suốt tháng tảo tần với đồng bãi, ngô khoai. Nhớ ngày nào ông chặt cành tre cho dây mướp leo giàn, nhớ những ngày tháng bảy mưa phùn giăng nhẹ, và bất chợt nở nghiêng giàn những chùm hoa mướp cong cong, nhớ hình hài những quả mướp nhỏ non của cuộc tình ong bướm, nhớ lưng bà còng lửng thửng ra vườn ngắt vài ngọn mướp non đem luộc cho bữa trưa. Nhớ những bứa ăn hằng ngày, khi nắp vung mở ra mùi mướp hương thơm theo làn gió bay toả khắp làng.
Bỏ làng xa quê vì miếng cơm manh ao sao tránh khỏi những giây phút ngậm ngùi, hay ước ao cảm nhận lại trong tim, nếm trên đầu lưỡi hương vị quê nhà. 
Quê nhà xưa không có mướp đắng như ở đây. Nhưng rồi cũng yêu cái vị khổ ải ngòn ngọt, nhân nhẩn và đăng đắng của khổ qua như yêu hương vị mướp quê mình. Chẳng biết ai đặt tên cho mướp là Khổ Qua. Họ giải thích thế nào nhỉ? Riêng mình thì mình nghĩ thật đơn giản: ai từ lúc biết ăn bát canh mướp cho đến khi hương vị của nó đã ngấm vào trong máu huyết thì có nỗi " Khổ " nào mà đã không trải " Qua" , có ngọt bùi, cay đăng nào mà không từng nếm thử. Hương mướp quê nhà tôi, hay vị đắng Khổ Qua quê người đều là vị của quê hương, nó chôn sâu trong tiềm thức, nó khắc khoải gọi mời, chẳng bao giờ nhạt phai. 
Sáng ra nhìn hoa mướp sao lòng thấy rưng rưng. Nhớ quê cha, quê mẹ sao nghe vị đắng thấu tâm can. Quê xưa, nhà xưa không còn nữa. Đất ông bà giờ người khác đứng tên. Giờ chỉ còn đây nhưng bông hoa mướp nở vàng, một màu vàng nôn nao tha thiết quá.

                                                                          Hoàng Thanh Hải
                                                              

Toàn heo





Nhà Toàn ờ ngày đầu bệnh viện. Gọi là Toàn heo vì Toàn chuyên đi mua heo bán cho người ta. Mình biết Toàn qua Vinh tài xế bệnh viện trong một cuộc nhậu. Anh em chơi với nhau vì quý nhau cái tính thiệt tình.
Gọi là Toàn heo nhưng cũng có thể gọi là Toàn nhậu vi Toàn có thể nhậu suốt ngày. Từ sáng tới trưa, tư trưa tới chiều, từ chiều tới tối, từ tối tới gần sáng. Bạn bè có mồi gọi nhậu Toàn có mặt liền. Không phải thèm rướu và ham miếng mồi nhậu mà Toàn tới nghe. Toàn chỉ ham vui, nhậu phải mời mới tới, và tới là muốn góp mồi, góp rượu cho cuộc nhậu thêm dài, thêm say.Toàn vốn là người hài hước và vui tính. Cuộc nhậu nào có Toàn thì cũng vui hơn với nhưng câu chuyện dí dỏm có thật trong đời thường
Toàn có cô vợ tâm lý và chiều chồng hết mực. Bạn bè tới nhà là sẵn sàng làm mồi nhâu. Hôm nào ra ngoài nhậu là ngồi bên chồng phục vụ, tham gia tới tàn cuộc nhậu. Chồng đi nhậu đã thành lệ, nên hôm nào thấy chồng ngồi ở nhà là lo và hỏi sao giờ này anh chưa đi nhậu?
Cũng chẳng biết do Toàn có phước nên lấy được cô vợ nhu mỳ ngoan hiền, hay do Toàn khắc chế được vợ. Có đôi lần tôi thấy Toàn giận, mới to tiếng là cô vợ ngồi im thin thít. Toàn khoe với mình: con vợ em sợ em một phép. Em nói một chứ không nói hai, thế vợ mới sợ. 
Trưa nay mình gọi Toàn ra nhậu. Lúc Toàn ra mình hỏi. Vợ giận hay sao mà mặt hăm hằm vậy? Toàn nói: thôi anh đừng hỏi nữa, em đang bực mình. Vừa cho hai cát tát đang nằm khóc ở nhà. Mình hỏi: sao vây.? Vờ không cho đi à? Đâu có anh. Vợ cái lại chồng là láo đúng không anh? Chuyện có gì đâu anh. Lúc nãy ngủ dậy thấy nhà cừa bề bộn, quần áo vứt lung tung em quát nó: Ê con kia, mày liệu hồn nghe mày, việc dọn dẹp, giặt quần áo, nấu cơm hôm nay là của tao nghe mày. Mày mà đụng tới là coi chừng với ông. Anh tính, em đã nói thế mà cứ cái nhem nhẻm, đòi tự làm, và bắt em đi nhậu. Tức lộn máu em cho hai cát tát. Nói rồi Toàn rót rượu mời mình nâng ly. Vô đi anh, nghĩ chuyện đàn bà chi cho đau đầu.


                                                                               Hoàng Thanh Hải

Bướm




Lâu nay vào Blog của chị Hà Linh là để xem hoa. Nhưng bông hoa chị Hà Linh chụp cực đẹp, những bài việt của chị về màu sắc, đặc điểm và tính cách các loại hoa cũng cực hay. Có lẽ viết về hoa nhiều rồi, nên bài gần đây chị viết về bướm......



......Rón rén mãi mới ” chộp” được một nàng bướm, nàng ấy mải mê từ bông màu vàng sang bông màu đỏ, từ bông màu đỏ sang bông màu trắng..chấp cha chấp chới, nhấm nha nhấm nhẳn..loăng qua loăng quăng…

.... bướm, hoa, cỏ cây..mọi vật đều là món quà vô giá của thiên nhiên ban tặng để chúng ta tận hưởng free, thứ này tôn lên thứ kia làm nên một thiên nhiên toàn bích mà chúng ta may mắn được nhìn, ngắm, được có xung quanh…
Một bài thơ hay có mượn hình ảnh con bướm của Nhà thơ Nguyễn Bính:

Hương cố nhân
Thuở trước loài hoa chửa biết cười
Vô tình con bướm trắng sang chơi
Khác nào tôi đã sang chơi đấy
Rước bướm dừng chân. Hoa hé môi.

Từ đấy loài hoa mới biết cười
Cũng như nàng mới biết yêu tôi
Hoa yêu dấu bướm cho nên bướm
Quả quyết yêu hoa đến trọn đời.

Ai dạy nàng yêu? Có phải là…
Nào ngờ hư đến thế là hoa!
Hoa đi đón rước bao nhiêu bướm
Từ bướm xuân xanh đến bướm già.

Tôi chỉ thèm yêu lấy một lần
Có người đi giữa xứ mùa xuân
Thấy con bướm trắng bay thơ thẩn
Ý hẳn đi tìm hương, cố nhân


                                                                    Hà Linh

Trung Quốc không sợ đối đầu






Dạo này tình hình biển đông có vẻ dịu xuống do Trung Quốc đang mải đối đầu với Nhật Bản trên biển Hoa Đông về vấn đề trách chấp chủ quyên hòn đảo Điều Ngư. Bên nào đúng hay bên nào sai là chuyện của nhà họ, mình chẳng quan tâm. Nhưng nếu bạn hỏi tôi đứng về phe nào? Tôi nói thật , tôi nghiêng về bên Nhật nhiều hơn . Mình không ủng hộ anh bạn Trung Quốc có lẽ tại vì ngày trước lợi dụng cơ hội đã dã tâm xâm chiếm Hoàng Xa, giờ lại lâm le xâm chiếm Trường xa của Việt Nam. Mà đâu chỉ có vậy. Anh bạn láng giềng còn tự vẽ ra đường chín đoạn để về lâu về dài chiếm trọn biển đông. Gọi là Trung Quốc bành trướng hổng có sai. Nước đã to tổ bố mà thấy đất của người ta vẫn cứ thèm và muốn là của mình, đúng là tham như mõ. Thâm tâm mình lại muồn như thế này: Đảo Điều Ngư là của Trung Quốc. Nhưng một ngày không xa nó sẽ thuộc về Nhật Bản. Nếu chuyện đó sảy ra để cho họ thấm thía thể nào là nỗi đau của người bị cướp.
Người phát ngôn của Bộ Ngoại Giao Trung Quốc Hồng Lôi tuyến bố sẽ thực hiện những biện pháp cần thiết để bảo vệ chủ quyền. Tờ Thời Báo Hoàn Cầu, tiếng nói của đảng cộng sản Trung Quốc cho rằng " phải chuận bị cho tình huống xấu Nhất và " Trung Quốc cần tận dụng mọi cơ hội để giành quyền kiểm soát các hòn đảo tranh chấp" . Các vị tướng Trung Quốc như Bành Quang Khiêm, hay tướng Lã Viễn cũng đưa ra những lời kêu gọi hiếu chiến. Chúng ta hãy xem họ đưa ra nhưng biện pháp cần thiết, hay chuẩn bị những gì cho cuộc đối đầu với người Nhật. Thứ nhất, trong nước họ đã cho triêu tập đại sứ Nhật tại Bắc Kinh để phản đối. Một số cuộc biểu tình chống Nhật quy mô nhỏ đã nổ ra trước của đại sứ quán Nhật ở các thành phố lớn. Ngoài khơi họ kêu gọi ngư dân đưa thuyền ra quần đảo Điều Ngư để đánh bắt cá. Mấy ông tướng thì kêu gọi đưa chuyên gia lên đảo để nghiên cứu.
Chiến Tranh kiểu này là lấy dân làm bia dỡ đan. Các bạn Nhật không kiềm chế cứ đánh là dễ bị ăn vạ và bắt đền cho coi.
Tân hoa xã khẳng định " người Trung Quốc không sợ đối đầu " - vậy thì hãy đối đầu sao cho đáng mặt một nước lớn. Mấy ông tướng hiếu chiến , đừng ngồi nhà mà to mồm.  Đừng hèn nhác và sử dụng cái kiểu " lấy thịt đè người" của kẻ hèn. Đừng bài cũ soạn lại, xua dân đi trước vừa đánh vừa thổi kèn như trong chiên tranh biên giới , hay đưa cả ngìn tau đánh cá của ngư dân ra chiến đảo của Việt Nam...
                                                                          Hoang Thanh Hai

 
                                                                            

Monday 24 September 2012

Lần đầu tiên


 


 
Lần đầu tiên tôi gặp em. Em 16 tuổi, cái tuổi mới lớn , tinh khôi mộng mơ. Tóc em xoả ngang vai, ôm lấy khuôn mặt xinh xắn, dể thương, nhưng có chút gì đó nghịch ngợm thể hiên trên vẩng trán cao bướng bỉnh. Đôi mắt em buồn mơ màng mời gọi. Em mặc chiếc áo màu tím đã cũ, nhưng vẫn đẹp vì cái màu tôi yêu. Sau lớp vải tím ấy là làn da em trắng ngọc ngà, là nui đôi căng đầy nhựa sống của lứa tuổi trăng tròn.
Em tự nguyện, ngoan ngoãn nằm xuống, các cơ mặt căng cứng, hơi thở gấp gáp, ánh mắt sợ sệt, nhìn tôi như muốn cầu cứu, van xin tôi đừng làm em đau. Tôi nói sao em phải tới mức độ này, em không quý trọng những gì mình có sao? Em nói, nhà em bây giờ nghèo không như trước kia khi bố còn có công ty riêng, mẹ em lại bị bênh, còn em vốn được nuông chiều, ăn quá ăn bánh nhiều vì thế nên em ra nông nỗi này. Tôi nhìn em thông cảm, hỏi em đã bao giờ làm chuyện này chưa? Em lăt đầu và nói, chưa bao giờ anh ạ, anh là người đầu tiên. Tôi hỏi em có sợ không, em lắc đầu một cách dũng cảm hơn. Tôi còn muốn hỏi em nhiều chuyện, nhưng thời gian không cho phép nên muốn bắt đầu và kết thúc cho nhanh. Tôi thầm nhủ sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm em đau, để em nhớ mãi cái cảm giác đầu tiên này với tôi. Tôi vòng tay qua cổ em, tôi cảm nhận một mùi cơ thể không quen nhưng rất chi là mùi. Em đẩy tôi ra, miệng em ngậm lại như muốn phản kháng,như muốn bao tôi đừng qua vồ vập khiến em sợ, nhưng tôi đâu có chịu bị đẩy ra dễ dàng như vậy. Nụ cười dể thương, đầy tự tin của tôi khiến em bình tĩnh lại, em mở ra cho tôi vào được dễ dàng hơn. Tôi hiểu và thông cảm em là cô bé non tơ mới lần đầu, còn tôi là một người có kinh nghiệm. Tôi đã làm chuyện này nhiều lần nên khá bài bản và điêu luyện. Ngay cú đầu tiên ngón tay tôi đã chạm đúng điểm cần thiết. Tôi vuốt nhẹ điềm cần thiết ấy và đâm đại kim vào từ từ, tiến sâu dần, sâu dần và em run rẩy toàn thân, chổ ấy của em không còn cảm giác gì nữa. Mắt em nhắm nghiền lại, môi em run rẩy tê dại.Toàn cơ thể em buông lỏng, không còn căng thẳng chờ đợi như lúc đầu. Tôi đã thật sự dịu dàng và nhẹ nhàng như tôi đã hứa với em. Em ghì chặt cổ tay tôi và nài xin tôi nhanh chóng hơn nhưng tôi vẫn cứ từ từ làm nhẹ nhàng để cho em ít đau đớn nhất. Và tôi tiến vào gần hơn, sâu hơn... ghì chặt em và em cảm thấy sự đau đớn dâng tràn và chạy khắp thân thể , em rên hư hử, em la lên và dường như một tia máu đã chảy ra khi tôi đang tiếp tục. Tôi nhìn em lo lắng và hỏi có đau lắm không? Mắt em rưng rưng nhưng lắc đầu và nói tôi cứ tiếp tục. Tôi thò ra thụt vào với sự chuẩn xác của bao nhiêu năm kinh nghiệm. Nhưng lúc này em đã tê liệt hoàn toàn để có thể cảm thấy tôi đang bên trong em... Sau một vài giây phút tê liệt em thấy điều gì đó cháy bỏng bùng lên và tôi lấy nó ra. Em nằm thở hổn hển, nhẹ cả người vì tôi đã làm xong. Tôi nhìn em với một nụ cười ấm áp và nói với em rằng em thật là ngoan cường từ trước đến nay chưa hề thấy. Em mỉm cười và cảm ơn tôi. Tôi kê cho em một vài loại thuốc, dặn em phải uống đầy đủ và đúng giờ, đề phòng chuyện không hay xảy ra.
Thế là xong chuyện với em. Hy vọng sau này em không gây rắc rối gì cho tôi. Rồi như mọi lần tôi sẽ lại quên lần đầu tiên tôi với em. Quên lần đầu tiên tôi nhổ răng cho em. Biết bao người con gái như em đã đến với tôi, làm sao tôi có thể nhớ nổi.


                                                                         Hoàng Thanh Hải


Sunday 23 September 2012

Nước nga vẫn mãi trong ký ức

 
 
 
 
 
 
Cứ đến mỗi đầu tháng 9, tôi lại bồi hồi nhớ lại cảm giác lần đầu đến với nước Nga....
Nhớ lắm những dải rừng ngoại ô, ngày nghỉ cả bọn rủ nhau đi dã ngoại, lang thang vào nhà dân xin táo, mận rồi còn được tặng thêm cả hoa. Nhớ vị lạnh của những bông tuyết lần đầu tiên , những căn nhà có hàng rào gỗ, bên máy nước cạnh đường có những cây mận quả trĩu cành, những chú chim câu thảnh thơi rỉa cánh trên mái nhà, những vườn táo bạt ngàn trắng thơm hoa đầu hạ, những bông bồ công anh vàng xinh như chiếc cúc áo choàng rung rinh bên hoa chuống tím xanh bờ cỏ, những dòng sông nhàn nhã giữa phố, những chuyến tàu vun vút lao qua thảo nguyên và những thành đô mãi còn trong trí nhớ: Ariol , Kiev, Matxcova, Lêningrat, Vôngagrat, Riga, Tula, Khaccop, Kisinhop,Minxcơ, Odessa, ..những gương mặt bạn bè thầy cô tốt bụng, hiền hòa.
Tôi đã có một chiều đông lặng đứng bên triền dốc bờ sông Volga , lòng đầy sung sướng khi thấy cái vĩ đại của dòng sông vốn chỉ được nghe qua những bài ca, bản nhạc hiện diện ngay bên cạnh mình nhỏ nhoi trong tuyết trắng; đã ngợp hồn trước biển Bantich mênh mang của Lítva; hân hoan chạy trong vườn trang ấp xanh yên ả của đại thi hào Puskin ở ngoại ô thành Len, thăm các nhà thờ của Kiev và ngây ngất trên Hồng Trường nghe chuông điện Kremli thong thả điểm khắc chiều. ....
Những kỷ niệm có thể bị vòng xoáy cuộc đời cuốn quay nhưng không khi nào bật tung, không khi nào nhạt nhòa bởi đã hòa quyện vào con người tôi, trở thành một phần trong cuộc sống tâm hồn, không cớ gì phải gạt bỏ.
Tình yêu với một mảnh đất không phụ thuộc vào độ dài thời gian sống ở đó. Ta có thể bất chợt nhận ra mình yêu mến mảnh đất đó biết nhường nào có khi chỉ qua những điều rất nhỏ: một chiếc lá bạch dương rơi trên vai áo, một buổi chiều lang thang trong Vườn Mùa hè hay cùng bạn bè ra ngoại ô hái táo. Mùa sẽ nối mùa qua đi, chắc chắn như tử đinh hương tỏa thơm vào hạ...
Dẫu vật đổi sao dời, hình ảnh về một đất nước Nga, quê hương của cách mạng tháng Mười, xứ sở của bạch dương tuyết trắng, của những cô gái Nga xinh đẹp dịu dàng, của những con nguời Nga nhân hậu sẽ còn mãi trong kỷ niệm của tôi. Ngọn lửa từ triệu triệu bông hồng sẽ còn cháy mãi, ấm mãi lòng người…
Nhớ về những ngày này năm xưa chúng tôi mãi mãi không bao giờ quên bao tháng năm tươi trẻ, đầy khát khao và ngập tràn mơ ước. Chúng tôi không bao giờ quên những kiến thức mà các thầy cô Nga đã hết lòng truyền dạy cho những sinh viên đến từ Việt nam xa xôi, những bài tiếng Nga đầu tiên , những kiến thức bổ ích tiếp thu được trên các hàng ghế giảng đường Đại học Nga...sẽ mãi theo ta đi suốt cả cuộc đời...
Nước Nga vĩ đại đã dạy chúng ta sống mạnh mẽ, trung thực, biết vượt qua mọi khó khăn, trở thành người có ích cho mình, cho gia đình, và đất nước. Nước Nga cũng dạy chúng ta biết sống thủy chung, ân tình...


                                                                              Đoàn Thu Sương



 

Thursday 20 September 2012

Sự tích bảy sắc cầu vòng




.... Xưa lắm rồi, các màu trên mặt đất bỗng dưng cãi nhau. Màu nào cũng tự cho rằng mình là tuyệt hảo, quan trọng nhất, hữu ích nhất và được ưa chuộng nhất.



Màu lục bắt đầu: Dĩ nhiên là tôi quan trọng nhất. Tôi là biểu tượng của sự sống và niềm hi vọng. Tôi được chọn để tạo thành cỏ cây. Thiếu tôi cảnh vật sẽ tiêu điều. Hãy nhìn vạn vật xung quanh, các bạn hẳn thấy tôi đúng.


Màu xanh ngắt lời: Bạn chỉ nghĩ đến những gì trên mặt đất, hãy ngước nhìn trời xanh và dõi ra biển biếc. Từ đáy biển sâu đến chín tầng mây cao, sự sống tồn tại được đều nhờ vào nước. Trời xanh bao la mang hình ảnh của sự thanh bình. Nếu không có thanh bình muôn loài ai nấy cũng sẽ xác xơ.


Màu tím cãi lại: Tôi là màu của sức mạnh. Từ vua quan đến hàng giáo phẩm đều chọn màu của tôi vì tôi tượng trưng cho quyền uy và thông thái. Ai ai cũng sẵn sàng lắng nghe và tùng phục.


Màu vàng cười vang: Sao toàn là chuyện nghiêm túc quá thế. Tôi cho rằng chỉ có tôi mới mang lại niềm vui và sự ấm áp cho đời mà thôi. Này nhé, mặt trời vàng, mặt trăng vàng, các vì sao vàng, tất cả đem lại sự vui tươi và nụ cười cho toàn thế giới. Vắng tôi là thiếu hẳn đi niềm hân hoan.


Đến lượt màu cam tự khen: Tôi là màu của sức khỏe, của sự đổi mới. Có lẽ tôi là một màu quí vì tôi phục vụ mọi nhu cầu của con người. Tôi mang các sinh tố quan trọng nhất, hãy nhìn các loại trái cây thì biết. Tôi ít khi có mặt nhưng khi tôi nhuộm bầu trời bình minh hay bầu trời hoàng hôn, vẻ đẹp mê hồn của tôi khiến không còn ai nhớ đến các bạn nữa.

Màu chàm tiếp lời, giọng nhỏ nhẹ nhưng quyết liệt: Các bạn hãy nghĩ đến tôi xem nào. Tôi là màu của sự tĩnh lặng. Phải để ý đến tôi vì thiếu tôi, các bạn sẽ trở nên hời hợt, thiếu sâu sắc. Tôi đại diện cho tâm hồn, ý tưởng và sự tinh tế. Ai cũng cần tôi để có được một cuộc sống cân bằng cũng như tạo nên sự khác biệt. Tôi hữu dụng cho lòng tin, những giây phút trầm tư, an lạc nội tâm.


Đến lúc này màu đỏ không thể kiềm chế được nữa, quát to: Ta đây mới đích thị là “xếp sòng”. Ta là máu, là sinh lực. Ta là màu báo nguy, màu của sự can đảm. Ta là lửa. Ta là màu của đam mê, của tình yêu, của hoa hồng, của hoa anh túc… Thiếu ta, địa cầu sẽ ảm đạm như mặt trăng kia.


Và rồi các màu lại tiếp tục khoe khoang; mỗi màu tự cho mình mới là quan trọng thật sự. Cuộc tranh cãi càng lúc càng căng thẳng, bỗng nhiên một tia chớp xẹt đến, tiếp theo ngay sau là một tiếng sét to. Mưa như thác đổ xuống các màu khiến chúng phải sát cánh lại để che chở cho nhau. Mưa nói: Thật là ngốc nếu các bạn mãi chống đối nhau. Các bạn không biết rằng mỗi màu được tạo ra cho một mục đích rõ ràng sao? Mỗi màu đều có một tính cách độc nhất và đặc biệt trong thế giới này. Hãy bắt tay nhau và cùng đến với tôi.Các màu nghe có lý và làm theo đề nghị của mưa. Chúng đến bắt tay nhau. Mưa khuyên tiếp: Từ giờ trở đi, khi nào mưa mỗi bạn hãy nổi lên thành một cầu vồng trên bầu trời để chứng tỏ các bạn đã chung sống hòa bình. Cầu vồng là hình ảnh của sự hy vọng và hòa giải.Tình bạn rực rỡ như bảy sắc cầu vồng: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Đỏ là quả chín, cam là ngọn lửa bất diệt, vàng là ánh dương chiếu rọi, lục là cây cỏ bừng mạch sống, lam là dòng nước trong xanh, chàm là niềm mơ ước trong tim, tím là nụ hoa sắp nở. Chúng ta hãy cùng nhau chung tay chăm sóc tình bạn để tình bạn trổ nụ đơm hoa nhé!




Và có một lần mẹ chở An đi mua dép cho ba và An đã chọn cho ba 1 đôi dép. Rất vui vì con đã lớn được 1 chút, biết suy nghĩ, biết tự lựa cho mình cái mình thích. Khi về rời đổ mưa thật to,vì đi qua vòng xoay, xe đông ko kịp mặc áo mưa nên 2 mẹ con ướt hết. Hôm đó An được mẹ chở chui hầm Thủ Thiêm. An thích lắm. Câu chuyện "sự tích 7 sắc cầu vòng" của mẹ kể suốt chặng đường. Mẹ hỏi: "An,con có thấy cầu vòng bảy sắc ko?"An reo lên như lúa được mùa và nói: Mẹ ơi, thế tại sao có 2 cầu vòng hả mẹ? Bất chợt mẹ lại luống cuống ko biết giải thích thế nào cho An hiểu. Mẹ chỉ biết giải thích cho An hiểu sơ sơ về 2 cầu vòng kia.Cầu vòng kia sẽ dần mất đi để cho 1 cầu vòng mới xuất hiện.Nhưng cầu vòng còn lại sẽ buồn lắm khi thiếu vắng cầu vòng kia.Còn giải thích sâu hơn thì mẹ nghĩ bé yêu của mẹ sẽ ko hiểu đúng hông nè.


Và vài điều gửi cho ba....


Tình bạn,tình yêu cũng vậy. Mẹ nhớ mẹ đã từng nói : Cung bậc của tình yêu. Muốn yêu thì ta fải trải qua 3 cung bậcMẹ nghĩ muốn bền lâu thì chúng ta phải biết yêu thương, giữ gìn và tin tưởng.Sẽ nhớ lắm khi chúng ta xa một ai đó. Nếu cho mẹ được lựa chọn. Mẹ sẽ lựa chọn gia đình.Vì gia đình là nguồn vui, nguồn hạnh phúc của mẹ. Ngày xưa, có ai trách móc mẹ tại sao bạn bè mẹ lại ko dành cho họ những ngày như dịp lễ hay tết. Mẹ xin thưa rằng gia đình của mẹ là trước tiên. Nếu ai hiểu được mẹ thì họ sẽ cảm nhận được những giây phút thiêng liêng ấy. Cũng may mà bạn bè của mẹ, khi có gia đình. Họ đều nghĩ như mẹ. Và mẹ đã yêu ba con như yêu chính bản thân mẹ.Mẹ ko ngại khi nói lên điều đó.Mẹ ko ngại khi nghe ai đó nói câu : "Mày cưng chồng mày quá ".Đã là chồng là vợ thì phải yêu nhau, hiểu nhau, thông cảm cho nhau. Nếu sự cảm thông ấy chỉ đi một chiều thì cần phải xem lại. Trong cuộc sống có biết bao điều cần phải suy nghĩ, lo lắng. Nhưng suy nghĩ,lo lắng cũng ko đủ để ta có được sự tự tin khi đối diện với biết bao nhiêu thứ trên đời.Nào là lo cho những đứa con,nào là phải chạy đôn chạy đáo để ổn định tương lai,nào là.....Ôi thôi đủ thứ mẹ ko thể nào kể hết.Có ai hỏi rằng:
Mày ko sợ mất chồng à?"  
Sợ chứ,nhưng làm sao giữ bây giờ???"
Có những người giữ quá đến nỗi mất chồng đó thôi.Còn mẹ,mẹ chỉ nghĩ,cái gì của mẹ sẽ là của mẹ.Có giữ khư khư bên mình cũng thế. Sẽ buồn và đau lắm nếu biết được sự thật, nhưng thà đau một lần còn hơn. Mẹ biết rằng ba con có nhiều kỷ niệm, nhưng kỷ niệm là kỷ niệm. Đừng nên khơi dậy kỷ niệm đó để rồi người bạn đời của mình đau lòng. Có ai hỏi rằng : 
cách xa như vậy có quản lý được ko?
Không !
Mẹ ko có ở cạnh thì làm sao quản lý. Mà có quản lý cũng không được. Nếu đã muốn đi là đi được chứ quản lý được gì. Thà rằng thoải mái mà vui còn hơn khư khư với mình mà tâm trạng ko vui. Sẽ giận lắm nếu xảy ra tình cảnh : Tình cũ ko rủ cũng đến. Lúc đó mẹ thà ở vậy nuôi con còn hơn để mình phải gặm nhấm nỗi đau một mình.Mẹ ko cần tuần nào ba cũng về. Biết đó là trách nhiệm nhưng đi đường xa mẹ sợ lắm. Mẹ chỉ muốn ba đừng đi xa. Muốn nói câu đó lắm nhưng biết rằng ba có sự ràng buộc. Mẹ sẵn sàng làm mất đi sự ràng buộc ấy nhưng liệu ba có đồng ý??? Sai lầm lớn nhất của mẹ là ở chỗ đây. Nhưng chỉ có ba là có thể quyết định. Ba năm nữa,còn lâu lắm đó. K biết đâu ngày mai ta có thể nói được điều gì.Tin tưởng thì chỉ là sự tin tương. Nhưng đó ko fải là tuyệt đối. Nếu ai nói rằng tin tưởng tuyệt đối thì cần fải xem xét lại có thực sự có nên tin 100% hay 99%???Cảnh báo cũng chỉ là cảnh báo,còn thực hư thế nào thì tương lai sẽ trả lời cho mẹ biết. Mẹ thiết nghĩ, lo cho tương lai cho An, cho Nhi đó là động lực cho mẹ vượt qua 3 năm còn lại. Hãy cùng nhau chia sẽ nỗi nhọc nhằn để cùng nhau bước tiếp 2/3 con đường còn lại ba nhé.

                                                                                  Barbara

Nhóm máu B





Lậu nay mình chẳng quan tâm máu của mình thuộc nhóm nào. Từ trước tới nay mình cũng chẳng cho ai máu và cũng chẳng nhận máu của ai. Đợt này nhân tiện khám sức khỏe tổng quát định kỳ nên trong bệnh viện làm xét nghiêm, xác định nhóm máu của mình là B. Nghe đâu đó người ta nói nhóm máu cũng ảnh hưởng và quyết định tính cách con người nên mình vào mạng tìm hiểu. Mình chôm được bài viết của bạn Cormay viết về người có nhóm máu B. Thấy cũng hay và thấy cũng đúng....



Nhóm B là nhóm người hiếu kì và tò mò về mọi thứ. điều đó không tệ nhưng vì vậy mà họ dễ dàng chán những thứ cũ và tìm kiếm điều mới lạ hơn. Tuy nhiên họ cũng hiểu rõ cách quan tâm đúng mực, thứ gì cần trân trọng và thứ gì không ưa thích sự nổi bật. Nhóm B còn là những người hướng nội.Tuy vẻ ngoài có thể là kiểu người hoạt bát, năng nổ, hòa đồng, nhưng thực tế hoàn toàn khác xa, họ thường tránh nhứng mối quan hệ quá thân mật với những người bên ngoài.
Nhóm B chiếm khoảng 10% dân số nước Pháp, cũng thông minh và thu hút người khác, người thuộc nhóm máu B có vẻ bất cần dư luận, thích làm mọi sự theo ý mình. Tuy nhiên, một khi đã tìm được người đồng cảm, họ lại lệ thuộc vào người này đến độ khó tin.
  • Làm việc với người thuộc nhóm máu B phải rất cẩn thận, vì chỉ một cử chỉ nghi ngờ nhỏ là đủ làm họ rũ áo ra đi.Người thuộc nhóm máu này rất tự tin, thậm chí tự kiêu và độc đoán,cực đoan.
Họ rất tin vào tài phân tích của mình, nên không muốn lắng nghe ý kiến người khác, tuy nhiên khi gặp khó khăn, họ vẫn tỏ ra cứng đầu cứng cổ, bảo thủ đến độ làm phật lòng người khác, chẳng hạn, khi lập luận bị đạp đổ, họ vẫn nhanh chóng tìm ra vài tiểu tiết hợp lý để ... bảo vệ lập trường. nhà, họ lại là người cẩu thả, nhưng chấp nhận sự ngăn nắp và vệ sinh! Nếu người thuộc nhóm máu AB chỉ tỏ ra vô kỉ luật thì người thuộc nhóm máu B sẵn sàng nổi loạn vì không chịu nổi sự cai quản của cấp trên. Điểu nổi bật là họ có khiếu tổng hợp những vấn để thoạt trông chẳng liên quan gì với nhau. Họ thường hoạt động độc lập và kiếm sống bằng tài khéo tay của mình.
Nếu lao vào lĩnh vực kinh doanh, họ sẽ là những thương gia xuất sắc. Nếu hoạt động trong những lĩnh vực sáng tạo, họ sẽ là nhạc sĩ, họa sĩ thiên tài và một đầu bếp tuyệt luân. Nếu là nhà báo, họ sẽ có những bài báo nóng hổi và cực thông minh. Tuy nhiên, họ không bền chí, nếu gặp bất cứ trở ngại nào, họ sẵn sàng chuyển nghề, họ cũng chẳng quan tâm lắm đến vấn đề tiền bạc, vì lẽ sống của họ là sáng tạo. Chẳng thế mà trên nhật báo Asahi Shimbun của Nhật, người tạ đọc được dòng quảng cáo sau :" Toyota Enterprises LTD cần tuyển nhân viên có bằng cấp chuyên về thương mại và tiếp thị, thuộc nhóm máu A hoặc B". và ngay bên dưới là thông báo tuyển người của hãng Honda" chỉ tiếp những ứng viên thuộc nhóm máu B.

Sưu tầm

1. tình cảm
Người nhóm máu B rất hay khóc nhưng cũng rất hay cười và dễ biến đổi tình cảm, vừa mới khó nhưng khi quay lưng đã cười hihi như một người ngốc.

2.không mấy bận tâm đến chú ý của người khác.
Người nhóm máu B thương làm bất cứ vc j theo ý mà họ muốn.rất ghét ai đó can thiệp và không bận tâm đến có mắt của người khác cũng như nghĩ rằng không cần phải bận tâm.

3.thích những cái đặc biệt.
Bản thân họ nghĩ rằng họ đặc biệt nên họ thích những cái khác với người khác.nhóm máu B rất cá tính và hơi có mặt lẫn lộn!Nhóm máu B rất cá tính và hơi có mặt lẫn lộn! Có nhiều người máu B rất tự hào vì bản thân mình đặc biệt.


4. Thích và ghét rõ ràng.
Nhóm máu B nói hết những lời không thể nói! Cái thích và không thích quá rõ ràng và cũng hay nói quá thẳng ? Có lẽ vì thế mà có nhiều người nhóm B thuộc kiểu gây tổn thương cho người khác không đáng có. Nhưng nhóm máu B vừa mới quay đi đã hối hận và nói xin lỗi.

5. Lợi khẩu.
Nhóm máu B có tính gắn kết tốt và lợi khẩu! Nói giỏi nên cũng có khiếu hài hước và có tính xã hội vượt trội nên người xung quanh chạy theo nhiều!

6. Đầy nhiệt huyết 
Khi nổi giận thì nổi giận ngay tại chỗ đó. Dễ phấn chấn và cũng dễ tinh vi…Hơn nữa vì nhiều người nhóm B thuộc những người có giọng nói to nên khi nổi giận không thể không nói to. Thế nhưng dù có giận đến mức nào thì chỉ cần 10 phút sau là hết giận. Người nhóm máu B nói hết là hết.

7. Tính tự thú nhận trầm trọng 
Nhóm máu B tin nguyên vẹn những lời xã giao như “dễ thương quá”, ‘xinh quá’..Thay vì nói cảm ơn, họ tự công nhận khi nói rằng “vốn lễ tôi vẫn đẹp…hhh”. Thế nhưng vì nói là cười nên không phải là đùa. Vốn lẽ người nhóm máu B không thể nói được lời không có trong lòng. Bản thân người máu B tự công nhận họ tuyệt vời.

8. Khi gặp nhóm máu B có nhiều người hiền.Nhiều người đặc biệt , biến thái? 
Hihihihi người ta cho rằng nhóm máu B như thế. Thực sự có rất nhiều người nhóm máu B hiền lành Đặc biệt con trai nhóm máu B rất ga lăng với phụ nữ và luôn luôn làm con gái cười bằng tài ăn nói của họ.

9. Và khá khái tính
Chân thật, thoải mái, vì những hình ảnh này nên giống như người nhóm máu khác nhưng cảm giác thận trọng hơn.

10. Nhiều người mặc đẹp
Dù có mặc áo nào thì áo đó cũng phải đẹp. Nói tóm lại nhiều người nhóm máu B rất hay thay đổi quần áo.

11. Sau này nhất định phải trả nợ cho những hành động mà đối phương làm. 
Đối phương đó cho tôi thấy hình ảnh đẹp và làm việc mang ơn thì nhóm máu B nhất định đền đáp. Tất nhiên nếu làm việc xấu thì nhất định phải trả lại, vì thế hãy làm điều tốt với nhóm máu B

12. Rất hài hước 
Làm người đang ủ rũ ở bên cạnh bật cười là người nhóm máu B. Đang không ngừng ủ rũ thì khi gặp người này thì dù có không phải là cảm ơn hay xin lỗi vì tấm lòng muốn làm như thế cho mình thì người nhóm máu B cũng cảm ơn bằng cách làm cho cười.

13. Cho thấy năng lực tập trung đáng ngạc nhiên đối với những gì suy nghĩ sâu sắc và thích.
Người nhóm máu B cũng đơn giản nhưng cũng có khi suy nghĩ sâu sắc. Ngoài ra họ cho thấy năng lực tập trung kinh ngạc đối với lĩnh vực mà họ thích và hứng thú.

14. Nhóm máu B có nhiều người bản chất là lăng nhăng 
Thế nhưng khi có tình yêu thì tuyệt đối không đùa giỡn. Yêu, nhớ..có thể nói thật lòng tất cả những lời đó.

15. Nhóm máu B nhiều người nũng nịu. 
Thỉnh thoảng làm nũng hihihiKhi làm nũng thì…thực sự là…Thỉnh thoảng làm nũng nên đáng yêu…Cùng giới cũng thấy đáng yêu. hahaha



                                                     Cormay









                                                                            



Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên