Như món nợ trời trao
Tâm hồn tôi nhẹ tênh nổi trôi giữa dòng đời bàng bạc
Ngông nghênh trên cao như người lữ hành cô độc
Giữa nhân gian quạnh quẽ bóng người....
Sợ bóng đêm, tôi trốn khỏi mặt trời
Lặng lẽ kiếm tìm sợi tóc em đánh rơi
Trăng bỗng mở lòng vỡ tràn ánh vàng chói lọi
Xé cô đơn bén lửa giữa đêm trường...
Em ở đâu?
Hỡi người đàn bà giấu tóc vào đêm
Hãy cho tôi được ngả đầu ẩn náu
Vít sợi tóc đêm trói bình yên ẩn giấu
Trên vồng ngực căng phồng nhịp thở tin yêu.
Em ở đâu?
PHAMDINH TRUC THU
No comments:
Post a Comment
Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!