Powered By Blogger





Thursday, 26 March 2015

Chuyện tình Cây xanh








———–

Anh:

Em hãy về với Hà Nội nghe em
Trong những ngày này, phố phường đang vui lắm
Bầu trời thật quang, nhòm cứ xanh thăm thẳm
Anh sẽ dắt em đi mà chẳng sợ chim ị vào đầu…!

Anh cho chặt hết rồi, ” chẳng phải hỏi dân đâu”
Sáu nghìn bảy trăm cây ,anh tặng em làm củi
Anh dọn dẹp phố phường mà chúng lại bảo anh bỏ túi
Mịa lũ dân nghèo, rồi anh sẽ cho chúng…” ngắm pháo hoa”!


Anh chào mùa hè bằng tiếng hát ca
Tiếng máy cưa sẽ nâng giọng hát anh lên một tầm cao mới
Phố cổ thênh thang, em thỏa sức ngắm trời cao vời vợi
Ra biển làm gì, Hà Nội giờ có thừa nắng cho em…!

Về Hà Nội đi em, anh biểu diễn cho em xem
“Cướp có văn hóa” trò này đang vui lắm
Anh sẽ chờ dẫu đường xa thăm thẳm …….
Anh bận mất rồi…lại đi chặt cây đây!


Em: 

Chặt hết rồi à sao anh chẳng hỏi em
Em ở xa chỉ biết thương một thời Hà Nội
Cây có linh hồn mà sao anh nỡ vội
“Một rừng cây một đời người” không thấy tội sao anh?

Anh làm gì mà xúc tiến quá nhanh
Chả đưa lên chả trưng cầu dân ý
Anh chỉ quan tâm nhận về tiền tỷ
Chẳng nghĩ rằng ngày mai không khí sẽ ra sao?

Sáng ngủ dậy như một giấc chiêm bao
Nắng vàng không còn xuyên kẽ lá
Em bước đi trên con đường xa lạ
Không còn màu xanh

Nhớ ngày nao dưới bóng mát trong lành
Anh bảo rằng anh thương em lắm đấy
Tình chúng ta keo sơn là vậy
Thế đếck nào giờ em lại muốn vả miệng anh!!!



Anh: 

Em nhất định không về nữa phải không???
Thôi đành vậy, mình chia tay em nhé
Uổng công anh sáu ngàn cây có lẻ
Tâm huyết một đời định dâng củi cho em…!

Hãy mềm lòng thử nghĩ lại mà xem
Chỉ tại dân đen giờ nó thông minh quá
Anh tính kỹ ghê, mà bây giờ lộ cả
Có lẽ ông trời cũng chẳng chịu thương anh…!

Anh đổi VÀNG TÂM thành GỖ MỠ ngon lành
Định kiếm triệu đô mua căn nhà bên Mỹ
Để chúng mình có thiên đường hú hí
Vậy mà giờ …tan tác giấc mơ hoa…!

Em bỏ anh , bỏ Hà Nội, đi xa…
Để đêm dài anh sống trong ác mộng
Những vong oan không còn nơi núp bóng
Cả những hồn cây cứ đòi mạng quanh mình…! ….. Ôi….

Nhớ em vô cùng…nhớ lắm nét môi xinh
Nhớ nụ hôn say làm hồn anh nghiêng ngả
Em bỏ anh, bỏ Hà Nội mà đi xa quá
Đã thế, đếch cần, anh đi kiếm…chức cao hơn!


Em:


Anh cứ đi mà tìm chức cao hơn
Cứ đạp lên linh hồn cây mà sống
Em không biết nhìn xa trông rộng
Nên thôi đành đứt đoạn từ đây

Em xót xa nhìn những hàng cây
Giờ chỉ còn là gốc già trơ trọi
Cuộc đời anh cuối cùng không tránh khỏi
Bị cuốn vào cuộc sống xa hoa

Tin ngừng chặt anh mới tung ra
Có phải chỉ để xoa dịu lòng dư luận
Chứ lòng anh không hề hối hận
Những tiếng cưa vẫn văng vẳng đều đều

Thôi rồi còn đâu nữa… thương yêu…
Nghe hết rồi em chả muốn về đâu
Vì mình đi trên hai con đường khác nhau anh ạ
Em không muốn dạy con bài học về tình yêu cỏ cây hoa lá

Từ những đống gỗ bị chặt ngổn ngang
Ừ thì giờ anh đã giàu sang
Anh ở đó hít các-bon (CO2) mà sống
Trái tim em chẳng thể còn rung động
Khi nghĩ về anh
Xấu và tốt ranh giới rất mong manh
Em cũng không cho rằng mình có gì tốt đẹp
Nhưng đầu anh to, trái tim thì quá hẹp
Yêu thương chỉ được thế mà thôi


***********

Long Tran 
Pham Thi Thuy


Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên