Powered By Blogger





Tuesday, 31 July 2012

Tâm sự chưa nói với Hà My




Không muốn nói chuyện với con gái về chuyện người lớn khi con gái tôi còn nhỏ. Bây giờ khi con tôi đã học đại học tôi vẫn chưa có dịp tâm sự với con gái của mình.  Chuyện hai người khác giới gặp nhau, yêu nhau, rồi thành vợ thành chồng. Có cặp vợ chồng hạnh phúc sống với nhau đến trọn đời. Có cặp vợ chồng không thể sống được với nhau vì một lý do nào đó, hay khi sống với nhau chỉ gây cho nhau những nỗi đau, cuối cùng phải chia tay nhau.....nhưng đó chưa chắc đã là bất hạnh...mà chỉ có thể là vết thương lòng hay nỗi đau gi đó. Nếu như chỉ có hai người thì nỗi đau sẽ ít hơn, còn nếu như có thêm đứa con thì nỗi đau sẽ lớn, phiền muộn sẽ nhiều hơn. Tại vì sao khi là người dưng người ta không làm khổ nhau, đến khi yêu nhau rồi, chung sống với nhau rồi họ lại làm khổ nhau và gây những vết thương lòng cho chính họ và cho những đứa con ? Thật đáng tiếc, chuyện tình yêu người lớn muôn đời vẫn vậy. Điều đó khi còn nhỏ con gái tôi không hề hiểu. Bây giờ con gái tôi đã lớn, mong răng con gái tôi  hiểu và thông cảm cho tôi. Nỗi buồn và quá khứ tôi chăng muốn nói nhiều.

Chuyện bấy giờ tôi muốn nói là nói về chuyện giữa người cha và con gái , về mối quan hệ giữa hai người , về tình bạn và sự bao dung. Phải chăng tình yêu của cha và con gái phức tạp hơn, bí ẩn hơn tình yêu đôi lứa và tình yêu giữa mẹ và con.

Ai đó nghĩ rằng những bậc cha mẹ sống vì những đứa con. Và tôi nhiều khi  chẳng suy xét nên cũng luôn ghi tâm như vậy. Nhưng càng sống tôi càng hiểu đấy không phải hoàn toàn là sự thật. Chúng ta chỉ sống cận kề, sống cùng với con cái. Mối quan hệ bên trong gia đình sẽ tốt đẹp khi cha mẹ và con cái đi cân kề bên nhau, song song với nhau chứ không phải đi cắt chéo ngang nhau. Tôi cảm nhận rõ ràng rằng tôi và con gái là hai con người có tính cách và nét riêng của mình, rất khác nhau, nhưng hoàn toàn cần thiết cho nhau

Con gái tôi - Hà My - là gì của tôi ? Không, cô bé không phải là tờ giấy trắng mà tôi có thể vẽ lên đó những gì tôi muốn. Cũng không phải là niềm ai ủi của tôi , không phải là liều thuốc tôi uống khi tôi trầm uất, không phải là nền cho sự kiêu ngạo và những ước mơ không thành và thậm chí cũng không phải là cây cầu nối tình cảm ít ra cũng còn là tình bạn giứa mẹ con gái tôi với tôi. Nhưng cô bé là người bạn của tôi , niềm hy vọng của tôi, và nếu nói chính xác hơn chúng tôi là hai người bạn đồng hành cùng đi chung một con đường đầy khó khăn thử thách nhưng là con đường có thể là duy nhất đối với chúng tôi

Và rồi sớm hay muộn chúng tôi sẽ đến ngã ba đường, sau đó con đường chung sẽ tách ra riêng rẽ. Tôi tiếp nhận điều này một cách thanh thản bởi vì cần phải như thế, bời vì tôi đã biết điều này ngay từ đầu khi chúng tôi bắt đầu con đường chung. Còn sau đó nữa hướng đi và tương lai cuộc đời của con gái tôi sẽ do cô bé lựa chon. Rồi sẽ có một ngày con gái tôi gặp một người đàn ông mà cô bé sẽ yêu. Hạnh phúc hay khổ đau cũng đều do cô bé tự quyết định và gánh chịu. Nhưng đó hoàn toàn là một câu chuyện khác...


                                                                Hoàng Thanh Hải
                                                               

                                                              

                                                                                          


Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên