Powered By Blogger





Wednesday 31 October 2012

Lẽ thường




Sáng tôi đi và chiều tôi về. Hình như đó đã thành lẽ thường. Lẽ thường như những hạt sương mai mùa này vương trên những tán lá bên đường, đợi nắng lên làm một cuộc viễn du. Lẽ thường quá bình dị và giản đơn đến nỗi người ta chẳng còn để ý đến và cũng đơn giản đến nỗi em chẳng hề biết là tôi nhớ em tới chừng nào.
Chiều chạy xe chầm chậm trên phố. Chút se lạnh của cơn dông sắp đến, vòng tay siết chắt của một cô gái ôm người yêu lướt qua khiến tôi thèm một hơi ấm bàn tay. Thời gian trôi nhanh thật, ngày mai đã là tháng 11 . Tôi nhìn trời huyền hoặc: nhanh vậy ư, lại một mùa giáng sinh nữa sắp tới rồi. Thời gian ta yêu em, dành tron vẹn cho em quả là quá ít.
Tôi chạy về hướng nhà thờ. Miền giáo đường bao giờ cũng trầm lặng suy tư còn bên phố thì cồn cào, ngạo nghễ. Tôi không muốn lựa chon nữa, vì lựa chon bao giờ cũng khiến mình tính toán. Gió vẫn thổi bạt ngàn từ rừng vào phố. Phía dưới cầu con suối đã sắp cạn khô. Không, tôi không muốn làm con suối cạn khô. Đợi mùa mưa tới tôi sẽ làm con suối nước đầy cuộn chảy để cuốn trôi hết những phiền muộn, để nối lại hai bờ cảm giác và cũng là để xoá đi những dấu vòng xe độc hành mải miết  
Tôi cứ chạy xe trên những con phố quen gom những nụ cười vì biết đâu đó sẽ là điều kỳ diệu cho những chiều rong ruổi. Có những người yêu nhau họ cũng chạy xe trên phố tìm cảm giác và những phút giây thư giãn bình yên. Những cô gái mắt nhìn xa xăm, ngả đầu vào lưng những chàng trai, vòng tay ôm siết ghì sao mà tình tự. Nhìn họ tôi bống thấy chạnh lòng, buồn chẳng biết để đâu.
 
Sáng tôi đi, chiều tôi về, em chẳng hề biết là tôi nhớ em tới chừng nào!


                                                                              Hoàng Thanh Hải

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên