Powered By Blogger





Tuesday 18 September 2012

Nước Nga trong tôi



Lang thang trên mạng tìm thấy cảm xúc của cô bạn Hồng Ân. đọc thấy hay nên rinh về đây thi thoảng đọc để nhớ về Ryazan. Cám ơn Hồng Ân đã cho anh về lại những kỷ niệm  của một thời không thể nào quên...

                                       Hoàng Thanh Hải
       
Mấy hôm nay , mùa đông nước Nga có vẻ như đang lùi dần, đã bắt đầu thấy ló ra những mảng đất, bầu trời cũng trong sáng hơn, thay vào màu xám ảm đạm đã hé ra một chút xanh dù mới chỉ là xanh nhạt. Bình minh bắt đầu sớm hơn với những nắng dù yếu ớt làm sáng bừng ô cửa sổ, đã bắt đầu nghe thấy lũ chim sẽ ríu ra rít rít. Những ai phải trãi qua một mùa đông dài giá rét cũng sẽ thấy phấn khởi khi đứng trước thời khắc giao mùa ấy. Và tôi cũng vậy! Cứ tưởng tượng đi giữa những tia nắng ấm áp, tiếng chim hot ríu rít, trên những thân cây nhú ra những chồi xanh, màu vàng của bồ công anh, màu trắng của những cái hoa lan chuông nhỏ bé mà thơm cực, hoa tulip thì đủ màu.. không khí thật nhộn nhịp, nhắm mắt hít thở một hơi không khí trong lành mát lạnh..
Tôi đang hớn hở vẽ nên phong cảnh mùa xuân, thì bạn tôi đi bên cạnh bảo: " Hãy nhìn tuyết đi!, nhìn như thể là lần cuối được nhìn thấy tuyết vì chỉ ít hôm nữa thôi số tuyết còn lại kia cũng sẽ tan biến hết, và có thể sẽ chẳng bao giờ mày nhin thấy tuyết một lần nữa trong đời, rồi sẽ nhớ cho mà xem". Câu nói làm tôi chợt khựng lại, nhiều cảm xúc dâng trào khi nghĩ đến ngày chia tay nước Nga, chia tay với những kỉ niệm cùng nước Nga trong 6 năm qua. Nhanh thật, mới ngày nào bỡ ngỡ đặt chân lên mảnh đất lạ lẫm này giờ đã gần đến ngày chia tay, vì là năm học cuối cùng tất cả đói với tôi trên nước Nga này bây giờ đều gọi là cuối cùng...  
Lại nhắc đến những ấn tượng về những ngày đầu làm quen với nước Nga, đặt chân lên đất Nga và được đón rời khỏi sân bay vào buổi chiều tối, Chưa nhìn thấy nước Nga tươi đẹp thế nào nhưng đã cảm giác được sự rộng lớn bao la. Lúc ấy trời mới vào thu nhưng với tôi - một người con phương nam chưa từng trãi cái giá rét mùa đông khi nào thì cái se lạnh mùa thu khi ấy cũng làm tôi co lại 
Mùa thu nước Nga thật đẹp. Chưa từng tận mắt thấy mùa thu bao giờ, nên khi được nhìn nước Nga dần đổi màu theo sắc lá cũng sẽ là một cảm giác không thể nào quên. Vẻ đẹp màu thu Nga có khen thêm nữa thì cũng bằng thừa, đã tốn không biết bao nhiêu giấy mực bao nhiêu thơ ca nhạc họa để ca ngợi rồi.

Xen lẫn với lá vàng là 1 loài cây có rất nhiều chùm quả đó (vừa mới biết nó mang 1 cái tên rất đẹp là Thanh Lương Trà. Những chùm quả ấy càng nổi bật lên thi lá cây rụng hết chỉ còn trái là trái thôi. quả đỏ tươi suốt nùa hè, suốt mùa thu, và cả mùa đông nữa..

 
Lúc còn ở nhà, chẳng thấy muà thu buồn mấy, mà nhiều khi còn thấy vui nữa, vì tháng 9 mùa thu là mủa tựu trường, còn có tết trung thu nữa chứ .Giờ thì đã biết tại sao người ta tả muà thu buồn thế, và cũng hiểu tại sao người ta bảo " tránh động vào cây mùa lá rụng...
Cứ nhìn thấy từng đám lá vàng rơi tả tơi sau mỗi cơn gió lùa qua mà thấy đau hết cả lòng, nhất là đang xa nhà

Mà đâu chỉ có mùa thu vừa đẹp vừa buồn, mùa đông cũng đẹp và buồn còn hơn ý chứ. Mùa đông đẹp nhiều và lãng mạng bởi những bông tuyết bay bay.. Đưa tay ra hứng lấy hứng bông tuyết đang nhẹ nhàng rớt trên tóc trên vai.. lần đầu tiên được nhìn tân mắt tinh thể tuyết nó đẹp tuуệt vời hơn cả hơn trên hình ảnh. Mùa đông nước Nga vừa dài vừa lạnh có tiếng ai cũng biết rồi,  
Nhớ lại lúc mới qua đây, nước Nga chào đón tôi bằng 1 mùa đông lạnh mà nhiệt độ có khi lên đến -40 độ, nghe nói gần 30 năm rồi mùa đông mới lại lạnh như thế
Năm đó người bạn học cùng tôi đã không chịu được cái lạnh ấy đã ngã bệnh và phải bỏ dở việc học về Việt Nam luôn không dám quay lại nữa.. Còn tôi , không hiểu may mắn làm sao khi mà tôi vốn không quen quàng khăn cũng không thích đội mũ..( Bây giờ vẫn không bao giờ đội mũ nhưng không thể thiếu khăn quàng cổ, thấy quàng khăn cũng đẹp nên quàng riết thành quen

Cái lạnh của mùa đông thì không sợ mấy , có thể khắc phục được chỉ cần mặc áo dày vào, khăn quàng cổ, nón len, bao tay... Nhưng ngán nhất là cái khoản phải đi trên những con đường băng bóng loáng. Sợ nhất bữa nào tự nhiên trời nắng sáng lên là hôm đó lạnh cắt da thịt mà đường thì trơn khủng khiếp.. đi trên những con đườg ấy rất khổ sở phải đi chầm chậm và rất mệt tim vì thỉnh thoảng trượt phát suýt té làm thót tim ( hì cũng đã vài lần bị ê mông , thật ra chuyện bị té là chuyện mình thường, thiên hạ cũng té như mình, nhưng dù sao cũng thấy quê quê hehe )  
Mùa đông lạnh cũng được, khó đi cũng được, nhưng phải lặn lội một mình trong cơn bão tuyết thì khó tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Tôi chẳng bao giờ vô cớ mà khóc cả, duy chỉ có một lần.. Lần ấy tan học về thì đã chập tối, màu đông vốn rất mau tối, nó chỉ khác thường với tôi khi lúc đó đang cơn bão tuyết.. đâu còn cách nào khác hơn tôi phải mau về nhà.. một mình lũi thủi đi trong tuyết trong đêm khiến tôi cảm thấy tủi thân vô cùng. Ra đến bến xe buýt đứng đợi xe còn buồn hơn, cái bến vắng vẻ, chỉ tôi với một cặp trai gái.. Thấy họ bên nhau tay trong tay, sưởi âm che chở cho nhau..khiến tôi nghĩ tới mình mà tủi thân.. giá lúc này tôi cũng có một vòng tay, cũng như khi tôi một mình trên con đường trơn, tôi cũng chỉ ước, giá có một bàn tay để níu vững..
 

Mùa đông nước Nga của tôi buồn thế thôi.. mùa xuân và mùa hè thì rất vui. Mùa xuân nước Nga rất ngắn, chắc khoảng chừng hai tuần, khi mà ta thấy không khi mát hơn , hoa đua nở và tiếng chim ca..
Vào mùa hè, nhất là khoảng tầm tháng 5 tháng 6 thì có thể chuẩn bị rượu thịt vào rừng chơi, có thể tăm sông hay đi dạo giữa rừng hái nhặt những trái thông khô. Đã trãi qua một mùa đông dài lạnh lẽo , chỉ nhìn thấy mỗi màu trắng xóa của tuyết cùng những thân cây khô đen, giờ đây khi lá trên cành đã xanh trở lại, con người ta lại thấy gần gũi với thiên nhiên hơn, muốn ngồi trên thảm cỏ xanh hay bên dòng sống hứng làn gió mát mùa hè là mùa hoạt động nên đường xá nhộn nhịp hơn, là mùa đi lại tự do nhất, tha hồ rong chơi.. hoặc chỉ cần xuống phố ngồi ngắm người qua lại thôi đã thấy vui rồi.. con gái Nga thì xinh khỏi nói , ái chà mỗi người đã là mỗi người mẫu trên đường rồi , nên ta tự cho phép mình làm ban giám khảo thi hoa hậu ...hehe:
---

Kể làm sao cho hết , diễn tả làm sao cho đủ. Chỉ biết rằng rồi đây tôi sẽ nhớ lắm, những sinh hoạt thường ngày, con đường mỗi ngày tôi đi qua, hình ảnh lớp học, từng gương mặt thầy cô , bạn bè rồi sẽ đi vào giấc mơ của tôi , tiếc nhớ ! Dám chắc rằng ai đã từng đến với nước Nga sẽ yêu nước Nga bằng tình yêu chung thủy nhất. Tôi cũng vậy, những kỉ niệm về nước Nga trong tôi vĩnh viễn không thể phai mờ!

                                                                    Hồng Ân 
                                                  (Hình có thay đổi so với bản gốc) 
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên