Powered By Blogger





Wednesday 15 May 2013

Tưởng chừng 20 phút cuối....







Hai lần em đưa điện thoại cho anh là hai lần anh nhận được tin nhắn của người ấy. Và anh biết rằng ngoài anh ra còn có người khác đang yêu em. Ngoài dành tình cảm cho anh em còn dành tình cảm cho người khác. 
 
.......
....... 
Em đang đùa với anh đó hả Tâm? Tại sao em lại lừa dối anh? Chúng mình yêu nhau chưa được lâu em đã nớ gây cho anh một vết thương lòng. Quả thật anh đã cố tìm những lý lẽ để biện minh cho những việc em làm, cố lắng nghe những lời em giải thích, nhưng dù sao đi nữa anh cũng không tìm ra câu trả lời thoả đáng. Anh đau lắm Tâm ạ! Muốn thét gào, thậm chí muốn khóc nhưng nước mắt cứ chảy vào trong. Tại sao tình yêu cứ bất công với anh như vây?! Tại sao những người anh yêu thương nhất cứ làm anh đau. Anh không phủ nhận những tình cảm em dành cho anh là có thực. Và anh những tưởng em sẽ là người đem đến cho anh hạnh phúc, nhưng tại sao những việc em làm lại trái ngược với tình cảm của em? Em cả gan dựng lên cả một câu chuyện để nói dối anh. Bây giờ anh phải làm sao để đối diện với em đây?làm sao để anh có thể phân biệt được trong những lời em nói với anh đâu là thật, đâu là giả? 


Suốt ba đêm qua anh mất ngủ. Có những lúc quá mệt mỏi anh đã thiếp đi, nhưng rồi anh lại nhanh chóng choàng tỉnh dậy trong cơn bàng hoàng và nước mắt ứ cay. Những lúc đó tim anh cứ đau nhói như có ai đó đưa tay đưa tay ra bóp nó. Anh quàng tay ôm chặt lấy em như sợ ai dành mất. Cứ nghĩ như thế là hành phúc, dù là rất nhỏ nhoi, nhưng cảm giác khác buồn hơn lại đến. Anh ôm em như ôm một người xa lạ. Thể sác em đang ở trong vòng tay anh, còn tâm hồn em đang ở mãi tận đâu.


Em hãy nói cho anh biết, bây giờ anh phải làm gì đây Tâm? Trên người anh mấy hôm nay đang có những vết thương, hằng ngày em tra thuốc cho anh chúng sẽ chóng khỏi thôi. Còn vết thương trong tim phải chữa bàng gì đây?Bằng sự hối hận của em sao? Bằng nước mắt của em sao? Hay là bằng sự tha thứ của anh?. Không, anh là gì mà có quyền tha thư cho em. Anh đã có địa vì gì trong trái tim em đâu mà bày đặt đòi hỏi. Chắc là chỉ có thể chữa bằng tình yêu và lòng chân thành của em. Nhưng ngay cả những thứ đó anh cũng đâu có biết em giành cho anh được bao nhiêu!? 


Tâm ạ, chẳng biết giờ đây anh đang giận em hay tự trách mình đây. Anh nhìn vào mắt em, vẫn ân cần say đắm như ngày nào nhưng lòng anh sao thấy trống trải và nguội lạnh quá. Anh nhớ là bên ngoài cửa sổ đã có những hạt mưa. Mưa không đủ dập vùi những ngọn cỏ hoang, nhưng tiếng mưa nghe sao mà não nề. Mùa xuân non tơ đến muộn rồi ra đi vội vàng. Hè đến rồi. Mùa hè là mùa của biệt ly. Ngày mai chúng ta tạm chia xa, nhưng biết đâu đó sẽ là cuộc chia tay mãi mãi.


Anh nhớ chiều qua anh và em đã đi về trên con đường đầy nắng hoàng hôn. Chân trời nơi phía xa đỏ lên như máu. Bó hoa vàng dại em cầm trên tay thật đẹp nhưng anh cứ cho đó là màu của nỗi buồn. Đôi khi trái tim vẫn đi theo nhịp đập khác thường mà lý trí không tài nào lay chuyển được. Và anh đâu có biết sự lỗi nhịp ấy. Em vẫn đi trên con đường yêu cũ, có cả anh và những xôn sang bồi hồi, đầy khát khao nhưng không phải cho anh 


Đi trên con đường hoàng hôn ai chẳng có những nỗi niềm và ham muốn. Anh cũng vậy. Anh ước gia như yêu tron vẹn một người thật dễ dàng. Anh và em có thể trao gửi niềm yêu trọn vẹn trong một ánh nhìn nồng nàn. Nhưng những niềm khao khát trong anh quá mong mạnh, nhẹ như chiếc lá để mặc gió cuốn đi mất hút về phía cuối đường chiều. 


Sang nay anh dậy sớm để đi học. Cũng may là chỉ lên ký зачет rồi về, chứ nếu học anh cũng chẳng còn tâm trí đâu mà học. Buổi sáng anh cứ cố nản nằm lại bên em. Muốn được ôm em. 20 phút cuối cùng muốn nó thật dài, muốn nó thành vĩnh viễn, nhưng rồi nó trôi qua nhanh như một tích tắc vây. 20 phút ấy anh muốn ôm em thật chặt với thật nhiều gửi gắm vì biết đâu đấy sẽ là những vòng tay ôm cuối cùng anh dành cho em 



Lúc buổi chiều đi học anh ngồi đợi em ở phía dưới vườn hoa. Anh cứ mải ngắm nhìn với một tâm trạng buồn thật buồn. Cả vườn hoa Bồ Công Anh mầu vàng giờ trắng bạc hết cả. Những đoá hoa vàng giờ vỡ ra, biến thành nhưng bông trắng mong manh. Lúc em xuống, em khen màu trắng đẹp. Nhưng anh đâu có thấy đẹp gì đâu. Anh thích những đoá hoa Bồ Công Anh khi chúng còn vàng. Còn khi nó trắng thì bạc lắm. Chỉ một cơn gió thổi nhẹ, chúng sẽ tan hết cả. Không biết anh nói vậy , em có hiểu và chạnh lòng không!? Còn anh thì thấy mủi lòng và nghĩ, lẽ nào, biết bao nhiêu niềm mơ anh ấy ủ nơi em rồi cũng tan ra, chẳng còn gì nữa như những đoá hoa kia

Ngày 25/5/2005
Ryazan những ngày ô ẩm


Hoàng Thanh Hải

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên