Powered By Blogger





Thursday 23 May 2013

Nick Vujicic đến Việt Nam - Những ý kiến trái chiều





Bụt chùa nhà không thiêng 




Tại sao là Nick mà không là một gương mặt Việt Nam? Cát-xê của Nick không nhỏ. Anh yêu cầu chế độ VIP cho đoàn tuỳ tùng hơn chục người.
Cho đến thời điểm tôi viết những dòng này, nghĩa là đã 2h sáng thì trên Facebook của tôi vẫn tràn ngập những lời cảm xúc về Nick Vujicic của bạn bè. Thật dễ hiểu, với những gì mà chàng trai không tay, không chân đã làm được, anh xứng đáng được ngưỡng mộ và tôn vinh. Ấy thế mà, tôi vẫn không thể nào ngăn được tiếng thở dài...

Thở dài là bởi, với những trường hợp tương tự như Nick Vujicic tại Việt Nam, trong vòng 1 phút tôi có thể kể tên ra 5 gương mặt tiêu biểu. Những người như thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký, hiệp sĩ công nghệ thông tin Nguyễn Công Hùng, vận động viên khuyết tật Phạm Thị Thu... đã làm được những điều mà ngay cả người thường cũng khó có thể làm được.

Hoàn cảnh của họ, tài năng và nghị lực của họ có lẽ không thua Nick là bao, ấy thế mà họ vẫn đang miệt mài đâu đó để tìm mọi cách sống qua ngày, nỗ lực để cống hiến cho xã hội nhưng không được mấy ai quan tâm. Trong khi đó, những doanh nhân người Việt giàu có đã phải bỏ một số tiền khổng lồ lên tới 32 tỷ đồng để mời Nick đến Việt Nam, nói chuyện về nghị lực sống, về đam mê vượt qua khó khăn (những điều mà người Việt Nam nói chung và những người khuyết tật nói riêng đã có thừa).  


32 tỷ đồng, một con số khổng lồ trong thời điểm hiện tại, khi mà các doanh nghiệp đang lao đao vì khủng hoảng kinh tế và người dân cũng đang ngập chìm trong khó khăn. Có thể nói với một chiến dịch được cho là thành công về mặt truyền thông như một công ty đang làm với Nick Vujicic, đó không hẳn là một sự lãng phí. Tuy nhiên, tôi cứ nghĩ nếu công ty này chịu bỏ ra phân nửa số tiền đó thôi, để giúp đỡ những gương mặt khuyết tật tài năng vươn lên... thì họ vẫn có thể tạo được một chiến dịch PR vừa thành công cả về mặt truyền thông lẫn ý nghĩa xã hội. Bởi những người khuyết tật Việt Nam cần những sự giúp đỡ thiết thực hơn là những "cú hích" về tinh thần mà Nick đã mang tới.

Một anh bạn người nước ngoài của tôi tự hỏi, không biết tại sao truyền thông Việt Nam lại "điên cuồng" với Nick Vujicic như vậy. Điều này thật ra không quá khó hiểu khi mà hệ thống các kênh trên truyền hình liên tục phát TVC về Nick gần như 30 phút một lần. Là một người làm báo, tôi chưa bao giờ tôi thấy giới truyền thông Việt Nam lại "nhẹ dạ" đến như vậy. Họ biết đằng sau một "Nick khuyết tật nghị lực" chính là một bệ đỡ truyền thông khủng khiếp đến từ các công ty phát hành sách của Mỹ. Nói đơn giản hơn, Nick cũng chỉ là một sản phẩm truyền thông để người ta bán được sách mà thôi. "Anh ấy là một người phi thường, nhưng anh ấy cũng là một nghệ sĩ biểu diễn", bạn tôi nói. Quả thật, với những gì đã thấy chiều nay tại sân bay, tôi nghĩ anh cũng có phần đúng.  


Ít người biết được rằng Nick đến Việt Nam không phải do công ty truyền thông mời, cũng không hẳn do một nhà xuất bản nọ "cầu khẩn" mà đơn giản đó chỉ là một trong các điều khoản hợp đồng đã ký với Nick. Theo đó, để có thể phát hành sách của Nick tại Việt Nam, nhà xuất bản nọ buộc phải đáp ứng một yêu cầu là tổ chức một buổi diễn thuyết cho anh tại nước sở tại. Ngoài những điều khoản trong hợp đồng xuất bản, hợp đồng mang Nick đến Việt Nam cũng bao gồm nhiều yêu cầu rất khắt khe, thậm chí những yêu cầu đó chỉ đến từ các ngôi sao... Hollywood.

Một trong những yêu cầu của Nick là: "Không có bất kỳ một cuộc gặp gỡ riêng nào với báo giới", những gì anh làm chỉ là diễn thuyết trước đám đông. Giới thạo tin còn kể rằng một đơn vị tổ chức đã xin tài trợ vé máy bay cho Nick từ một hãng hàng không giá rẻ của Việt Nam nhưng anh không chịu, yêu cầu của Nick là phải một hãng có uy tín ở Việt Nam. Anh cũng yêu cầu các chế độ VIP cho đoàn tuỳ tùng lên tới hơn chục người của mình. Anh cần có người nếm trước đồ ăn (có lẽ vì thể trạng của anh không được tốt). Ngoài ra, số tiền cát-xê của Nick cũng không hề nhỏ (có người nói 22.000 USD, có người nói 200.000, con số chưa thể kiểm chứng nhưng kể cả 'chỉ' 22.000 USD thì đó vẫn là một con số quá lớn).  


Tại sân bay chiều nay, khi Nick vừa hạ cánh, an ninh được thắt chặt thậm chí còn hơn cả khi cặp vợ chồng nổi tiếng của Hollywood là Angelina Jolie và Brad Pitt tới Việt Nam. Tới mức, một cuộc cãi vã lớn đã xảy ra giữa giám đốc nhà xuất bản và tổ An ninh tại cửa VIP sân bay nội địa (Nick được sắp xếp ra cửa nội địa dù bay quốc tế) vì tổ an ninh đã không cho vị giám đốc này vào trong dù ông này lớn tiếng tuyên bố: "Tôi là trưởng ban tổ chức đây". Cánh báo chí bị buộc phải đứng ngoài xa cách cửa gần 150m và không thể tác nghiệp vì xe đón Nick đã đậu sát cửa, kính đen ngòm và dĩ nhiên Nick không có lấy một lời chào dành cho người hâm một thông qua báo giới.

Tối nay, những gì Nick chia sẻ thật ra không có gì mới, đó là điều mà bất kỳ một người khuyết tật nào (thậm chí cả người thường) cũng sẽ từng mắc phải. Còn nghị lực sống ư, hãy hỏi những Nguyễn Ngọc Ký, Nguyễn Công Hùng, Nguyễn Bích Lan (người dịch sách của Nick), "Cô bé xương thuỷ tinh" Phương Anh... xem họ có nghị lực sống và vươn lên trong cuộc sống không? Hỏi họ xem họ có xứng đáng được tôn vinh không? Hỏi họ xem họ có xứng đáng được quan tâm nhiều hơn không? Khi mà số tiền 32 tỷ đồng đó, biết đâu lại chẳng gần bằng ngân sách của "Đề án trợ giúp người khuyết tật giai đoạn 2012 - 2020" đã được phê duyệt ấy chứ.

Trước khi buổi nói chuyện "Chào Việt Nam" của Nick diễn ra, giá vé chợ đen được đẩy lên con số 1,5 - 2 triệu đồng. Một con số không hề nhỏ đối với đa số người Việt trẻ. Nhưng nhiều bạn trẻ sẵn sàng bỏ 2 triệu để nghe Nick nói chuyện về nỗi khổ, về nghị lực sống... trong khi họ sẵn sàng bĩu môi và không thèm bố thí một đồng cho người ăn xin tàn tật. Vì đâu có sự khác biệt đó?

Câu hỏi là: Tại sao lại là Nick mà không phải là một gương mặt cụ thể nào đó của Việt Nam, như hiệp sĩ công nghệ Nguyễn Công Hùng chẳng hạn? Với những gì mà Công Hùng làm được, nếu anh được truyền thông Mỹ "o bế" như Nick, hẳn anh cũng nổi tiếng không kém và biết đâu một đơn vị nào đó lại chẳng bỏ cả trăm nghìn USD để mời anh tới nói chuyện?  


Sự khác biệt lớn nhất giữa Nick và Nguyễn Công Hùng không phải là tài năng hay nghị lực, mà đơn giản chỉ là ở sức hút truyền thông. Chẳng ai ngu để tin rằng một công ty bỏ một đống tiền ra mời Nick về Việt Nam chỉ với mục đích từ thiện, xã hội. Sức hút của Nick là quá lớn, đặc biệt là với sự tiếp tay của truyền thông, với những TVC được phát liên tục trên truyền hình (và nhờ đó người ta bán được báo, thu được tiền quảng cáo, lại được tiếng là "hướng tới cộng đồng khuyết tật" dù sự thật mục tiêu cao cả này chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi).

Tại sao lại là Nick, tại vì anh ấy là... người nước ngoài. Thật vậy, người Việt chúng ta vốn sính ngoại. Không ít lần các ngôi sao hạng B, C của nước ngoài tới Việt Nam phải ngỡ ngàng vì mình được... hâm mộ quá xá. Các cụ ta nói cấm có sai: "Bụt chùa nhà không thiêng" là vậy...

Phan Anh

 
 




********
Hiện nay có một số bài báo kiểu như: "Nick chẳng có gì đặc biệt, VN khối người hơn anh". Hay "Bụt chùa nhà không thiêng"
Càng đọc càng thấy sao chúng mày so sánh ngu thế??
Tại sao có thể đi chia sẻ những điều này? Một suy nghĩ thiển cận hết sức và đúng là tâm lý Ghen ăn tức ở của người Việt Nam.
"NIck chẳng có gì đặc biệt, ở VN, khối người hơn anh" . Sao có thể so sánh Nguyễn Ngọc Ký, Nguyễn Công Hùng, Sơn Lâm,...hay bất kì abcxyz nào với Nick? Chỉ việc sơ sánh thế đã là một sự tổn thương vô cùng to lớn. Nick đáng đc ngưỡng mộ, một người lẽ ra phải vô cùng vô dụng mà có thể làm cho cả thế giới biết đến mình, có thể gặp 110000 người, được gặp mặt hàng chục tổng thống, phát hành sách, được mọi người chào đón và mời mọc đi diễn thuyết với mức catxe đáng nể, lấy đc vợ đẹp như thiên thần. Những Nguyễn Ngọc Ký, Sơn lâm, Quỳnh Anh...có làm được những điều đó không??? 


  
Bảo anh ấy lấy catxe cao. Trên đời chả ai làm cái gì không công cả, a ấy đang nỗ lực làm việc để nuôi sống vợ con mình. A ấy diễn thuyết khắp nơi, kiếm tiền chính đáng. Một người khuyết tật lại là trụ cột cho cả gia đình, a ấy có thể cho vợ con a ấy 1 cuộc sống đầy đủ giàu sag còn gấp chục lần những thằng đàn ông lành lặn khác. Đó là điều đáng tôn vinh chứ không phải lấy ra để chê trách. (Đúng là VN, cái x gì cũng muốn miễn phí, thế thì chỉ có dùng hàng Chi na nhé). Thậm chí, Sơn Lâm, Nguyễn NGọc Ký, Quỳnh Anh, ...cũng đi nghe Nick diễn thuyết đêm qua đó thôi. Cũng giống như Sao Việt nhà ta đi xem Micheal jackson biểu diễn vậy. Đừng so sánh ngu xuẩn thế
Facecbook: Qúy Cô Nguy Hiểm
 



 Vì nhiều bạn ném đá Nick Vujicic ad ko hiểu họ có lương tâm ko vậy? Chẳng lẽ người khuyết tật đã cố gắng đến như vậy mà họ vẫn muốn vùi dập???

Nick vujicic sang Việt Nam là việc tốt bởi vì hiện nay ở Việt Nam có rất nhiều thanh niên chưa định hướng cuộc sống cho mình được. Nick đã khiến rất nhiều ng biết chân trọng bản thân mình hơn, sống tích cực hơn.

Các bạn đó hiểu về Nick như nào?

- Nick ko có tay chân, chỉ có 1 gót và 2 ngón chân, 1 ng như vậy chỉ cần đứng vững đã khó. Người bình thường chúng ta khi bị ngã thì sao? Còn Nick, tôi xem a ấy tự đứng dậy sau khi ngã và tôi đã khóc.
- Với 2 ngón chân nhưng a có thể đánh máy 45 kí tự /phút.
- Nick tự chăm sóc bản thân, ko cần có ng trợ giúp.
- Nick biết đá bóng, biết bơi, trong khi tôi thấy có nhiều ng lành lặn cũng ko thể học bơi. http://www.youtube.com/watch?v=ueuxBZ_fpWY
- Nick biết đánh golf. Bản thân ad phải tập 1 năm mới có thể swing tốt đc. Bạn nghĩ xem ko có tay thì Nick cầm gậy bằng cách nào? A ấy dùng mồm kết hợp với cằm để điều chỉnh gậy 1 cách điêu luyện và chính xác.
- Nick biết lướt sóng. Trong số chúng ta tất cả đều lành lặn nhưng có ai làm đc điều này? Clip Nick lướt ván: http://www.youtube.com/watch?v=OvPV3vk1IWM
_ Nick có 2 bằng đại học.... rất nhiều điều nữa bạn có thể tìm hiểu.

- Nick diễn thuyết rất giỏi thì bị nhiều người nói là Nick làm trò, diễn hề.... Trong khi với một người bình thường có khả năng diễn thuyết đó cũng đã có thể kiếm rất nhiều tiền. Đứng đầu thu nhập giải trí thế giới chẳng phải là Opraph Winfrey 


  
Các công ty lớn chi tiền cho việc PR khoảng mấy chục tỉ 1 năm vào đội bóng riêng, thì không bị ai lên án. Mà rất nhiều cầu thủ đó ở ngoài cũng sống thác loạn, bay lắc, gái gú... nhưng ko bị lên án. Một công ty bỏ cát xê mấy chục ngàn Usd hay là trăm ngàn Usd chăng nữa thì cũng đâu đến mức để mọi người lên án vậy. HAY VÌ SỐ TIỀN ĐÓ DÀNH CHO NGƯỜI LÀNH LẶN THÌ KHÔNG SAO, CÒN KHÔNG THỂ NÀO DÀNH CHO NGƯỜI KHUYẾT TẬT ĐƯỢC. VÌ KHUYẾT TẬT LÀ KHÔNG ĐƯỢC CÓ TIỀN, KHÔNG ĐƯỢC THÀNH CÔNG, THÀNH DANH, CÀNG KHÔNG THỂ ĐƯỢC XÃ HỘI TÔN VINH.

Xin lỗi moi người vì những lời nói của ad hơi bị xúc động.
Facebook: Minh Hằng
Thơ tặng Nick 



Chúng tôi rất khâm phục anh
Nhưng anh cũng phải khâm phục chúng tôi-
đất nước có rất nhiều người khuyết tật.
Anh không chân, không tay
Làm được rất nhiều thứ trên đời.
Đất nước chúng tôi nhiều người không não
Vẫn làm được một thứ anh không thể nào làm:
Quan!

   
Nguyễn Thế Thịnh


Tôi yêu đất nước của chúng tôi
Mặc dù có những chuyện lạ đời
Có những chuyện mà tôi không hiểu
Nhưng mà ngày ngày chứng kiến thôi

 


Có một anh chàng rất giỏi giang
Bên kia địa cầu - vừa mới sang
Tổ chức hội thảo nơi rộng rãi
Chen lấn đi xem xếp từng hàng

Chuyện đó cũng chẳng có gì sai
Anh chàng này thực sự có tài
Có một nghị lực đam mê sống
Tôi thích anh ấy - cũng như ai..


Nhưng tôi chỉ hơi thấy lạ thôi
Chuyện này cũng có ở nước tôi
Hiệp sỹ Công Hùng - 30 tuổi
Anh vừa chia tay với cuộc đời

 


Công Hùng cũng thực sự rất hay
Cũng đầy nghị lực sống từng ngày
Cũng giúp được bao người khốn khổ
Cũng là một số phận không may

Hôm nay đọc được tin thế này
Có thằng rao bán vé trên đây
Vé xem chàng Tây sang nói chuyện
Bán 500 ngàn là trao tay


Thế là tôi chợt nhớ đến anh

Chỉ sống 30 cái xuân xanh
Đám ma anh buồn trong lặng lẽ
Nhiều người tên anh cũng chẳng rành


lục hiep 







 
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên