Powered By Blogger





Saturday 19 April 2014

Miên man nhớ em....









Hôm nay anh về thăm trường. Anh có gặp mấy đứa ở lại và mấy đứa mới qua. Nói chung trường vẫn còn vắng và buồn lắm, chỉ quạ thì nhiều. Hoa trong vườn trường nở nhiều lắm, nhiều nhất là hoa cúc em ạ. Sắp tới mùa thu rồi còn gì. Anh có dạo quanh sân trường một vòng. Những con đường nhỏ suốt mùa hè vắng bước chân người nên cỏ dại len cả ra lối đi. 

Ở góc trường gần chỗ ghế sắt mà anh và em thường ngồi, anh gặp và nói chuyện với một ông già. Ông đi dạo với đứa cháu. Ông hỏi sao anh đi có một mình, bạn gái cháu đâu? Anh ngạc nhiên hỏi lại sao ông biết bạn gái cháu? Ông ấy nói ngày trước chiều nào ông cũng thấy hai đứa đi dạo. Anh hiểu ra và nói là em về phép, nghỉ hè ở Việt Nam. Ông hỏi hôm nào em sang và động viên anh đừng buồn.

Sau đó anh bắt xe lên trường Lý. Mọi người nói ở trên đó có phòng nét, nên anh tới đó. Nhớ em, nên anh muốn nói chuyện với em. Thế mà em nỡ bỏ anh đi vì công chuyện. Em thử nghĩ anh có nên giận em không? Nhớ em mà không được nói chuyện với em có tội cho anh không?

Mùa này ít sinh viên nên xe buýt cũng ít người. Anh nhớ đã bao lần em cùng anh  sô lấn trên xe mỗi khi anh đưa hoặc đón em đi học về. Em thường đứng sát hoặc ghì chặt lấy anh cho khỏi ngã. Những lúc ấy anh thấy vui và hạnh phúc lắm, dù là hạnh phúc rất nhỏ là được làm chỗ dựa cho em. Rồi anh cứ thầm ao ước cho hạnh phúc ấy lớn lên, em sẽ chon anh đẻ anh được làm chỗ dựa cho em suốt một đời

Lúc quay về nhà chị Sen anh đón xe 54. Em còn nhớ những chiếc xe màu vàng ấy chứ? Em còn nhớ hai chỗ ở cuối xe mà anh và em thường ngồi? Mỗi lần lên tuyến xe ấy, theo một thói quen anh lại hướng tầm mắt về về góc cuối xe, như muốn tìm một hình bóng thân quen. Đã biết bao lần em ngồi cạnh anh, em đưa bàn tay cho anh nắm lấy, rồi em nghiêng đầu tựa vào vai anh, đôi khi em ngủ lịm đi để mặc cho anh ngất ngây với mùi hương tóc, và anh nghe rõ từng hơi thở, từng nhịp đập con tim em.

Đã thật buồn khi hai chỗ giờ đây chỉ có mỗi anh ngồi. Xe vẫn đi qua những con phố quen, cho anh thêm nhớ em. Chẳng biết anh buồn, phố có buồn không? Phố vắng người hay là anh không thấy người trên phố. Anh miên man nhớ và chỉ nhớ về em thôi. Tất cả mờ đi và hiện lên thật rõ khuôn mặt dễ thương của em...


Ryazan 23/8/2005
T. Hải

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên