Powered By Blogger





Monday 9 June 2014

Mưa tháng sáu







Lại mưa! Mưa đúng lúc hết giờ làm việt. Mưa sâm sập như giận hờn người dưng. Mọi người rối rít chạy dọc chạy ngang tìm chỗ trốn. Mình thì cứ theo sở thích , thích dầm mưa, thói quen từ ngày nhỏ. Muốn nhờ mưa cuốn trôi đi cái nực nội của một ngày nắng , gội rửa sạch những bụi bặm ồn ào trên đoạn đường người ta đang cày lên thi công nhưng không biết bao giờ mới xong. Không biết là đầu óc mình có bình thường không chứ thực sự là muốn được ốm vì dầm mưa. Tại muốn được bàn tay chăm sóc của mẹ , hay bà xã nấu cho nồi cháo hành. Tại muốn tìm một chút bình an đâu đó trong mùi hương của nồi nước xông, mùi lá bưởi, lá hương nhu.....Trùm chăn kín mít để mồ hôi toát ra như tắm. Rồi được em cạo gió, em xót xa: anh không thương em và con, không biết tự chăm sóc lấy mình.




Định quán đang làm đường nên những ngày nắng chật cững khói bụi, mong lắm những cơn mưa nhứ thế này. Mưa không chỉ làm sạch không gian thị trấn, mà còn làm nhẹ và vơi bớt nhưng lo toan. Chẳng biết tương lai sẽ ra sao, mình có khoẻ để sống giữa mọi người? Chính quyền chẳng bao giờ lo bảo vệ sức khỏe cho dân. Đoạn đường thì trấn chỉ khoảng 2 km nhưng người ta chẳng làm một lúc cho xong, mà đào bới hết lên rổi để đây cả mấy tháng trời cho người dân hít bụi. Quá khứ chả lẽ tốt đẹp hơn ngày hôm nay? Ăn gì cũng sợ, nghe gì cũng hoàng, nhiều căn bệnh mới chẳng biết từ đâu mà có. Hương vị của cuộc sống toàn mùi thơm gia tạo của các loại phụ gia, người với người lọc lừa nhau nhiều hơn..


Tháng Sáu khắc khoải những đợi chờ màu lúa chín, bất chợt những ngày nước lên xô cá cờ, yên bình những giấc mơ trưa mỏng tanh như vạt nắng. Đôi lúc nhớ mùi phù sa ngai ngái của dòng sông Chu quê ngoại, nhớ mùi mặn mòi của nước biển Cửa Lò quê nội . Thèm mùi khói, mùi rạ rơm và mùi khoai nướng vùi trong than lửa...Hôm nay lại nhận tấm thiệp hồng. Nhà mình đang có tang nên cũng ngại mang sui sẻo tới cho người ta,  hơn nữa thứ bảy hay chủ nhật mình phải về Sài Gòn phụ bà xã chăm lũ nhỏ. Thôi thi đành gửi thiệp. Chắc bạn thông cảm. Ừh, trăm năm hạnh phúc nhé, đầu bạc răng long nhé...


Mưa Định Quán lại làm mình nhớ một tin nhắn em gửi cho mình dưới cơn mưa Sài Gòn :
" Tháng mùa mưa.Thấy anh về mà thương. Lo sợ anh sẽ bị ốm. Hôm nay điện thoại bảo anh đừng về nhưng trong dạ vẫn muốn anh về. Ấy mà anh cũng hiểu mình muốn gì. Nhắn tin ghẹo mình là không về.Híc...Đọc xong tin nhắn cũng buồn.
Nhưng lát sau suy nghĩ thế nào lại nhấc máy alo cho anh.Anh bảo anh đang về.Vui và lo anh bị ốm.
Tí nữa anh lại lội bộ từ ngoài quốc lộ vào trong nhà cũng mất 10 phút.Mong cho lúc đó trời tạnh mưa. Mong là thế



Mưa một chút rồi tạnh. Mưa ngắn như những con phố ở thị trấn nhỏ này. Mưa lại chuyển mùa đến một nơi xa lạ nào đó , trên những con đường gồ ghề sỏi đá , những giọt mưa không còn vết dấu . Mưa không đủ mịt mờ, chưa đủ thấm lạnh, chỉ đủ thấy thiếu một điều gì đó. Thèm được nghe tiếng réo rắt của chiếc điện thoại, thèm một cuộc điện thoại, hay một dòng tin nhắn của em, để thấy không gian yêu thương mà mình đang sống, và thấy mình được nhớ, được yêu trong không gian êm đềm đó. Rất thịch dòng tin nhắn một buổi sáng nào như thế này của em:
"...Ông xã dậy chưa? Chúc ông xã một ngày làm việc thật tốt, sức khoẻ thật tốt để về chăm sóc đan con thân yêu nhé. Đã lâu rồi không nhận được tin nhắn mùi mẫn của ông xã? Phải chăng anh đã quên chúng ta yêu nhau từ nhứng dòng tin nhắn? Chúng ta yêu nhau trong một buổi chiều mưa tan học ? Đôi khi em mệt nhoài với công việc thì nhiệm vụ của anh phải làm sao cho em hết mệt chứ đúng không?! Phải massage nè, phải pha sinh tố cho em uống nè, phải chăm con nè. Đó là những việc cuối tuần của anh đấy. Ít mà anh. Chỉ vỏn vẹn 2 ngày. Một tuần có 5 ngày em đã dành hết rùi. Hôm qua người tình Cherry của anh cân lên nặng thêm 3 lạng em cũng vui. Cu An bế cũng thấy nặng lắm. Riêng chỉ có em là sút ký. Sang nay cân thấy mình mi nhon hẳn đi. Như cái ngày nhận lời yêu anh vậy. Hihi....đừng cáu gắt anh nhé. Đó là nhiệm vụ thiêng liêng cao cả ông trời dành cho anh đấy. Hãy là người chồng, người cha mạnh mẽ, nhiều nghị lực để cùng em nuôi dạy đàn con anh nhé....Mi anh thật nhiều"


Mưa tạnh. Chiều cạn trơ đáy, thế hết một ngày làm việc, thế là qua một ngày xa bà xã và tụi nhỏ. Nhấn mạnh tay ga để xe lao về. Đằng sau con mưa là nơi phải trở về. Cho bình yên trong lời căn dặn , trong mâm cơm bốc khói đơn sơ, đạm bạc của mẹ...thấy âm cúng vô cùng


Chiều mưa Định Quán
Hoàng Thanh Hải

(Bài cú  đăng lại)


Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...

No comments:

Post a Comment

Cám ơn bạn đã đọc bài và nhận xét!




Bài mới đăng

Bài ngẫu nhiên